Chương trước
Chương sau
Tác giả:Thẩm Tang Du

Editor: kkoten

Mộc Uyển Tình mời Nạp Lan Chi đến nhà cô ấy chơi, Nạp Lan Chi do dự trong chốc lát rồi đáp ứng.

Sau khi Thẩm Dĩnh biết, bà vui sướng không lời nào có thể diễn tả được, cha mẹ nhà người ta đều lo lắng con mình đi quấy rầy nhà người khác, nhà bọn họ hoàn toàn ngược lại, từ nhỏ đến lớn, A Chi chưa tới nhà bạn chơi bao giờ, kể cả nhà thân thích cũng không ở qua đêm.

Nạp Lan Chi đã liên tục hỏi vài lần "Phải mang quà gì theo", tựa hồ có chút thấp thỏm.

Thẩm Dĩnh bất đắc dĩ cười nói: "A Chi, con còn nhỏ đến nhà bạn chơi không cần mang theo quà. Đến nhà họ lễ phép chút là được, không cần khẩn trương."

Nạp Lan Chi vẫn thực do dự, lúc nói chuyện phiếm với Mộc Uyển Tình, ấp a ấp úng nói chuyện này.

Mộc Uyển Tình ở bên kia đầu dây cười đến bụng đều đau, A Chi sao có thể đáng yêu như vậy, cư nhiên vẫn luôn rối rắm mang hay không mang lễ vật, tưởng tượng một chút A Chi làm bộ giống như người lớn cầm theo lãng trái cây cùng hộp quà nghiêm trang đi vào nhà cô ấy, cảm giác không khỏe.

Nạp Lan Thừa Lập đưa Nạp Lan Chi đến cửa Mộc gia, liền đi luôn.

Nạp Lan Chi cọ xát trong chốc lát, ấn chuông cửa Mộc gia.

Thực mau liền có người mở cửa, là Mộc Uyển Tình, vừa thấy người đứng trước cửa, cong đôi mắt nhiễm chút ấm áp, tiến lên lôi kéo cô tiến vào, "Bên ngoài nóng, mau tiến vào."

Nạp Lan Chi như là một con rối gỗ bị cô ấy lôi kéo, ngơ ngác mà theo đi vào.

Mộc Uyển Tình cảm nhận được mồ hôi ở lòng bàn tay cô, hơi hơi mỉm cười.

Mộc phu nhân kéo cửa phòng bếp ra, nhô đầu ra, nhìn thấy cô liền hướng cô cười ôn hòa: "Là A Chi đi, Uyển Tình, cùng bạn con ngồi xuống, cơm còn muốn một lúc nữa mới xong, mẹ đã lâu không xuống bếp, ngượng tay."

Nạp Lan Chi đang đứng thẳng tắp mà thân mình đột nhiên hướng bên kia khom lưng, khom lưng, đứng dậy lại nói: "Cháu chào dì ạ."

Mộc phu nhân bị cô "Đại lễ" hoảng sợ, ngay sau đó hết xấu hổ mà cười cười, "Đứa nhỏ này quá lễ phép rồi, không cần khách khí. A nha, đồ ăn của tôi!"Sau đó liền chạy như bay đi vào.

Mộc Uyển Tình nắm tay cô đến ngồi xuống trên sô pha, Nạp Lan Chi lần đầu tiên tới trong nhà người khác cả người đều không được tự nhiên, thân mình cứng còng, Mộc Uyển Tình ấn vai cô, làm lưng cô dựa ở trên sô pha: "Đừng khẩn trương như vậy, nhà của chị không phải pháp trường."

Nạp Lan Chi đang căng thẳng đột nhiên buông lỏng.

Mộc phu nhân ở nhà hoàn toàn không có bộ dáng cường thế như ở bên ngoài, bởi vì con gái bà vẫn luôn nhắc mãi A Chi, Mộc phu nhân cũng hiểu biết hơn phân nửa đối với Nạp Lan Chi, biết cô tính tình hướng nội, lúc ăn cơm vẫn luôn chiếu cố Nạp Lan Chi, nói chuyện gian đều tìm đề tài Nạp Lan Chi có thể nói nói.

Ăn cơm xong, ba người ngồi ở trên sô pha xem TV.



Cửa truyền đến thanh âm mở cửa.

"Uyển Tâm, vào đi."

Mộc giáo sư mang theo một cô bé vào nhà.

Mộc phu nhân đứng lên, "Hôm nay giữa trưa như thế nào liền đã trở lại? Cô bé này là ai?"

"Đây là Uyển Tâm, con gái của bạn cũ, sẽ ở lại nhà của chúng ta."

Uyển Tâm ngoan ngoãn điềm mỹ hướng Mộc phu nhân cười: "chào dì ạ."

Mộc phu nhân cũng hơi hơi mỉm cười, chỉ là ở trong lòng khác, hôm nay hai người cùng bà chào hỏi, tuy rằng Uyển Tâm tư thái lễ nghi đều rất được, nhưng bà vẫn thích Nạp Lan Chi có chút ngây thơ thiên chân kia hơn, chân thật đến đáng yêu. Mộc phu nhân ở trên thương trường dốc sức làm, nữ nhân trời sinh đối người khác cảm xúc có một loại trực giác nhạy bén vô cùng, cái cô bé ngoan ngoãn ngày là ngoan ngoãn, lại là cố tình bày ra.

Uyển Tâm lại hướng Mộc Uyển Tình cười ngọt ngào: "Chị Uyển Tình."

Mộc giáo sư lúc này mới nhìn đến Nạp Lan Chi: "Đây là ai? Bạn của Uyển Tình sao? Còn cô hôm nay sao không đến công ty?"

Mộc phu nhân nói: "Bạn của Uyển Tình bằng hữu tới nhà làm khách, tôi ở nhà làm cơm trưa."

Mộc Uyển Tình nhìn, một khắc kia hận ý trong lòng phát ra từ trong xương cốt, tươi cười cũng lộ ra một cổ hàn ý, như vô tình mà nói: "Uyển Tâm họ gì? Là họ Uyển sao?"

Mộc Uyển Tâm nhìn nhìn Mộc giáo sư: "Không phải, họ, họ Trương."

"Là chữ thảo đầu uyển sao?"

"Dạ."

"Kia thật đúng là có duyên, tôi cũng là chữ uyển này. Còn tưởng rằng là không giống nhau đâu."

Mộc Uyển Tâm cười nói: "Chị Uyển Tình, chúng ta đây cũng thật có duyên phận, nói không chừng có duyên chị em đâu!"

Mộc Uyển Tình cánh môi vẫn luôn duy trì độ cung như trước, "Phải không? Rất đáng tiếc, tôi từng muốn mẹ tôi sinh cho tôi một đứa em gái, cũng tên là Uyển Tâm." Chị em, một mẹ đẻ ra mới gọi là chị em!

Những lời này nghe đi lên có chút quái quái, Mộc Uyển Tâm như nắm bắt được cái gì đó, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Nạp Lan Chi ghé mắt, cô cảm thấy tâm tình Uyển Tình không phải thực tốt.

Mộc Uyển Tâm thay đổi đề tài nói, "Đây là bạn của chị sao? Cũng thật xinh đẹp a! Thật quen mắt, giống như ở nơi nào nhìn thấy qua."

"Xin chào, Nạp Lan Chi."

"A, em nhớ ra rồi, chị chính là mỹ nhân ngư kia! Em biết, mấy ngày hôm trước trên báo chí thành phố S đều là chị, chị bơi thật giỏi." Mộc Uyển Tâm miệng như lau mật, khen người khác tới không tốn chút sức nào.

Mộc giáo sư nhớ lại mấy ngày trước đây trên báo chí, hóa ra chính là cái cô bé này, làm cho dư luận xôn xao. Nhíu nhíu mày nói: "Con gái tuổi còn nhỏ xuất đầu lộ diện không tốt, huống chi bơi lội lộ nhiều, người lớn trong nhà cũng thật là......."

Người nhà vẫn luôn là nghịch lân của Nạp Lan Chi, Nạp Lan Chi không vui nhấp miệng, nói: "Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, thấy sắc nảy lòng tham lại há là sắc chi sai." Dứt lời, trong lòng liền có chút ảo não, cô tựa hồ nói sai rồi.

Mộc Uyển Tình nhìn Mộc giáo sư biểu tình tối tăm, cúi đầu cười cười, chính nhân quân tử giống như Mộc giáo sư thì là bộ dáng gì, ai biết được.

Mộc phu nhân sắc mặt không tốt, nói: "Con gái nhà người ta thích bơi lội liên quan gì đến anh, anh nói như vậy, con gái bây giờ cũng đừng ra cửa, lão cổ hủ."

"Dì à, ý của chú không phải như thế, chú là muốn con gái chúng ta phải chú ý ngôn hành cử chỉ của mình." Mộc Uyển Tâm tận dụng mọi thứ nịnh nọt Mộc giáo sư.

Mộc giáo sư tìm về điểm mặt mũi, hừ lạnh một tiếng: "Đúng vậy."

Mộc Uyển Tình trong lòng đang vui vẻ vì A Chi đến chơi thì bị đôi cha con ghê tởm này quấy rầy, nhưng A Chi còn ở chỗ này, cô ấy vẫn nên trước mang cô ra ngoài. "Mẹ, con mang A Chi đi dạo phía sau."



Phía sau Mộc gia có một hoa viên nhỏ, còn xây riêng một cái phòng ấm nhỏ để trồng hoa.

Sau giờ 12h trưa ánh mặt trời càng mãnh liệt, hai người ngồi ở trong đình vẫn cảm nhận được từng đợt sóng nhiệt.

Nạp Lan Chi chán nản nói: "Uyển Tình, em nghĩ mình nói mấy lời không đúng rồi."

"Không có việc gì, ba chị người kia đặc biệt cổ hủ, em đừng quan tâm ông ta, em nói rất đúng." Mộc Uyển Tình trấn an mà sờ sờ đầu cô.

Nạp Lan Chi nháy mắt quả vải, tựa hồ đang hỏi thật vậy chăng?

"Đúng vậy, không có việc gì, mẹ chị không thích ba chị nói mấy thứ này nhất."

Mộc Uyển Tình nhìn cô bộ dáng ngây thơ, hoàn toàn không biết chính lời nói của cô vừa rồi có bao nhiêu chọc đúng tâm địa Mộc giáo sư, Khi Mộc giáo sư còn trẻ, còn có thể xứng được với một tiếng quân tử đoan chính, lúc ấy mới vừa cải cách mở ra, ở trong mắt người khác, giáo sư là cái bát sắt, là nghề cao quý, lúc ấy Mộc phu nhân bị coi là không xứng với ông ta, sự thực đúng là vậy, nhưng Mộc phu nhân thích ông ta trước đây.

Nhưng sau này, Mộc phu nhân cùng với Ninh gia nhà bà sự nghiệp càng làm càng lớn, giữa vợ chồng liền có khoảng cách. Mộc Uyển Tình sinh ra cũng kéo gần hai người lại, nhưng Mộc Chính Thiên không còn là Mộc Chính Thiên trước đây.

Hai người ở đình hóng gió ngồi trong chốc lát, thật sự là quá nóng, đang chuẩn bị trở về.

"Chị, hóa ra hai người ở chỗ này a, chú bảo em tìm hai người chơi, a, nhà ấm trồng hoa cũng thật xinh đẹp." Mộc Uyển Tâm cười ngọt ngào.

Mộc Uyển Tình hướng cô ta ôn nhu cười, "Chúng ta ngồi trong chốc lát, muốn vào đi, Uyển Tâm chính mình tùy ý xem đi."

Mộc Uyển Tâm tỏ ra mất mát, tựa hồ thật đáng tiếc khi không thể cùng Mộc Uyển Tình ở cùng nhau, ngay sau đó lại tỏ ra tươi tỉnh, tươi cười xán lạn: "Vậy em đi theo chị Uyển Tình chơi đi, về sau còn có cơ hội xem."

Mộc Uyển Tình cười mà không nói, tự nhiên là có cơ hội.

"chị, chị tên là Nạp Lan đúng không? Thỏa mãn sao?"

Nạp Lan Chi sửa đúng nói: "Tôi không gọi là Nạp Lan, tôi họ Nạp Lan, là người mãn tộc. Vì cái gì cô lại gọi tôi là chị? Sao cô biết tôi liền so với cô lớn hơn vậy? Cô nhìn qua không nhỏ."

Mộc Uyển Tình cười khúc khích, kêu người khác bằng chị chính là Mộc Uyển Tâm tài nghệ hạng nhất độc nhất vô nhị, mặc kệ là ai, đều kêu chị, ỷ vào cô ta một trương mặt giảm linh oa oa, cho dù gọi sai thì cũng vô tội mà nhìn người khác, người khác cũng không có biện pháp.

Cụ thể do lần đầu tiên bị người dỗi, Mộc Uyển Tâm có chút ngây ngẩn cả người.

"A Chi sinh tháng sáu xx năm. Hẳn so cô nhỏ hơn."

Mộc Uyển Tâm: "Như vậy a, em còn tưởng rằng Nạp Lan Chi cùng chị cùng tuổi đâu."Bạn của Mộc Uyển Tình đều là loại gì a!

Bởi vì quan hệ Mộc Uyển Tình, nghỉ hè này nhà Nạp Lan so năm trước náo nhiệt hơn, Mộc Uyển Tình là khách quen, sau khi Hứa Ứng Lâm cùng Hứa Nhược Thủy biết Nạp Lan gia có một nhà bơi lội, cũng thường tới bơi, thường xuyên sẽ bị Thẩm Dĩnh giữ lại cùng ăn cơm, mấy đồ tham ăn ý tứ dường như từ chối hai lần liền liếm mặt tiếp nhận rồi.

Thượng thiện nhược thủy: A Chi, mẹ tớ hôm nay phải làm cơm! Ô ô ô ô, không có biện pháp sống, cậu biết mẹ tớ nấu ăn khó ăn bao nhiêu không....... Tớ muốn chết...... Xong rồi xong rồi, mẹ tớ muốn còn làm món sở trường hắc ám của bà ấy........ Blah blah.

Sơn chi: Vậy cậu bảo dì ấy đừng làm.

Thượng thiện nhược thủy: Tớ mà nói mẹ tớ sẽ thương tâm, sau đó ba tớ liền trách tớ, lúc nấu ắn mẹ tớ còn thích cho mấy cái đồ vật cổ quái hiếm lạ vào đồ ăn, A Chi, cậu thật hạnh phúc, mẹ cậu nấu ăn thật ngon!

Sơn chi: Trời đã giao sứ mệnh này cho cậu, chắc chắn khổ tâm chí lao này. Ông trời nhất định là hy vọng cậu trở thành hiền thê lương mẫu, vì tôi luyện cậu nên thiết kế cho cậu người mẹ đặc biệt như vậy.

Thượng thiện nhược thủy: / khóc tạ long ân trời cao. Nhiều độc độc thì tốt rồi, lấy độc trị độc.

Sơn chi: Cho nên cậu có độc!

Thượng thiện nhược thủy:......

Trong sự náo nhiệt ấy, kỳ quân huấn cũng gần tới, danh sách phân lớp cũng có, thực trùng hợp chính là Hứa Nhược Thủy cùng Nạp Lan Chi học cùng một lớp.

Đơn giản chuẩn bị vài thứ, cả nhà đưa Nạp Lan Chi đến trường học, đi đến trường học tập hợp trước sau đó lại đi căn cứ huấn luyện.



Thấy Hứa Nhược Thủy, Thẩm Dĩnh an tâm thoải mái đem Nạp Lan Chi đẩy qua đi, Hứa Nhược Thủy gặp được Nạp Lan Chi liền nói không dứt, mặc dù Nạp Lan Chi cũng không hay đáp lại với cô ấy.

Một đường từ trường học đến căn cứ huấn luyện, Hứa Nhược Thủy còn có chút ý chưa hết.

Ký túc xá của căn cứ huấn luyện sẽ là tám người ở cùng một phòng, hơn nữa phòng vệ sinh là công cộng, điều kiện không thể nói không gian khổ. Cầm đồng phục huấn luyện được phát quay về ký túc xá, tuy rằng có người đã quét tước qua trước đó, nhưng vẫn thực dơ.

Mấy cô gái nhỏ đều có chút khó có thể chịu đựng.

"Còn có thi thể con gián, thật ghê tởm."

"Chăn với khăn trải giường thực dơ a."

Nạp Lan Chi bò lên giường trên, đem chăn đơn đã chuẩn bị tốt trải ra, lấy ra một cái thảm, sau đó đem chăn căn cứ chuẩn bị cầm lấy cất trong ngăn tủ.

Bởi vì Mộc Uyển Tình trước có nhắc qua, Hứa Nhược Thủy cùng Nạp Lan Chi đều chuẩn bị thực đầy đủ, những người khác có chút ngốc lăng, ảo não mà tưởng đâm tường, các cô như thế nào liền không nghĩ ra chứ.

Chỉ có thể đem khăn trải giường mang đi giặt, còn chăn đem ra ngoài phơi, cũng may mùa hè thực mau liền khô.

Buổi chiều 3h tập hợp, Tổng tư lệnh nói quy tắc ở căn cứ huấn luyện, mỗi huấn luyện viên cũng chính thức lộ diện, nửa ngày này liền như vậy kết thúc.

Điều kiện tuy rằng gian khổ, nhưng cũng mới lạ, đa số mọi người buổi tối đều ngủ không được.

"A Chi, như vậy chơi thế nào a, mộng cao trung của tơ phải dừng chân rồi." Giường Hứa Nhược Thủy bên cạnh Nạp Lan Chi, hai người đầu quay vào nhau, Hứa Nhược Thủy cười trộm vài tiếng, đôi mắt lượng lượng.

Nạp Lan Chi rất muốn giống như trộm chó sờ sờ đầu cô ấy.

"Nạp Lan Chi, cậu học bơi bao lâu rồi? Xem cậu bơi rất đẹp nga, nói, tớ nhận thức cậu cũng lâu, tựa hồ chúng ta trước kia nói qua nói thêm lên cũng không vượt qua mười câu." thanh âm Kim Mẫn từ phía dưới truyền đến.

Nạp Lan Chi: "Khi còn nhỏ đã học, không nhớ rõ là lúc nào." Nạp Lan Chi nỗ lực hồi tưởng lại ký ức, cô có chút chột dạ, cô căn bản không nhớ rõ có một bạn học như vậy, lại nói, trong trí nhớ của cô vốn dĩ không có bao nhiêu người là nhớ kỹ.

"Trách không được. Tớ từ sơ nhất đến sơ tam đều cùng học cùng cậu một lớp, khi đó chỉ nhớ rõ cậu cùng người chung quanh nói một chút, cùng bạn trong lớp đại đa số đều không giao lưu, lúc ấy lớp chúng ta ở sau lưng còn cho cậu một cái danh hiệu băng mỹ nhân." Kim Mẫn thở dài.

Lý Ngưng: "Nghỉ hè lúc tớ dạo diễn đàn nhìn thấy Nạp Lan Chi tham gia thi đấu, không nghĩ là bạn học cùng lớp, nhìn thấy cảm giác đầu tiên chính là nữ thần hảo cao lãnh a!"

Hứa Nhược Thủy: "A Chi chính là quá hướng nội, các cậu hiểu lầm lạp ~ các ngươi giống ta giống nhau cùng nàng nhiều lời nói chuyện thì tốt rồi."

Ở trong mắt Hứa Nhược Thủy, A Chi tuy rằng nói không nhiều, nhưng mỗi lần lúc cô lải nhải, A Chi đều sẽ nghe, sẽ không ngại cô phiền, cuối cùng lại cấp cái kiến nghị, quả thực là không thể tốt hơn!

Nạp Lan Chi:...... Một người lảm nhảm là đủ rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.