Khương Đồng vạn lần không ngờ sự tình lại xoay chuyển theo hướng này. Nàng thở phào một hơi, trong lòng buồn cười nhưng vội cúi đầu che giấu.
Tô Quan Khanh cũng cúi đầu, vẻ mặt như muốn che giấu điều gì nhưng lại càng thêm lộ liễu, chẳng nói một lời.
Vị đại thẩm kia chỉ ngỡ đôi trẻ đang e thẹn, càng tin chắc suy đoán của mình là đúng.
"Là gia đình bên nào không ưng thuận thế?" Đại thẩm bắt đầu tò mò hỏi han.
"Nhà ta thì chẳng có ý kiến gì đâu." Câu này Tô Quan Khanh đáp lời trôi chảy, chẳng vấp váp nửa chữ.
Khương Đồng cúi đầu, vẻ mặt thoáng chút buồn rầu: "Là cha nương ta không đồng ý."
"Cớ sao lại không đồng ý?" Đại thẩm nhìn sang Tô Quan Khanh, "Vị công t.ử này tuấn tú thế kia, nói năng lại nho nhã tư văn, nhìn qua là biết người có học thức."
Khương Đồng hùng hồn bịa chuyện: "Thì đó, Đình Đồng ca ca là người đọc sách, khổ nỗi cha ta lại chẳng ưa người đọc sách, cứ chê chàng ấy vai không thể vác, tay không thể xách, chỉ biết ngâm nga mấy câu thơ chua loét."
Tô Quan Khanh có chút uỷ khuất nhìn sang Khương Đồng. Đây rốt cuộc là lý do Khương bá phụ không thích hắn, hay là lý do năm xưa Đồng Đồng chê bai hắn vậy? "Người đọc sách là tốt lắm đó! Thôn chúng ta chính là thiếu thầy đồ, lũ trẻ trong thôn muốn đi học cũng chẳng có cửa, đứa cháu họ nhà ta mười tám tuổi đầu rồi mà một chữ bẻ đôi cũng không biết!"
Người nói vô tình, người nghe hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/5052604/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.