Vốn dĩ, trong tu bổ thư họa, nối bút cũng không phải là bắt buộc. Nếu không đủ tự tin, để trống còn hơn lấp bừa vào.
Khương Đồng vô vọng ngã vật xuống ghế, chỉ còn hai ngày nữa, lúc này đừng nói là Tái Thế Đạo Tử, ngay cả Ngô Đạo T.ử bản thân ngài ấy đến, hai ngày cũng không thể vẽ ra hơn năm mươi vị thần tiên.
Dù sao Hoàng đế chỉ muốn g.i.ế.c nàng, kiểu gì nàng cũng không thoát được, cứ thế này đi, hai ngày này, nàng thà ngủ một giấc ngon lành chờ c.h.ế.t còn hơn.
Tâm lý của nàng đã điều chỉnh xong, nhưng Chung Uyển Từ lại khóc với nàng.
Hóa ra, sau khi vị Thái giám này đến, Khương Hoài Sơn cũng biết con gái mình e rằng không thoát được kiếp nạn này, không khỏi khí cấp công tâm (quá xúc động),bệnh tình lại càng nặng hơn.
Khương Đồng không còn cách nào, may mắn là bức tranh đã tu sửa gần xong rồi, bước cuối cùng là lắp trục tranh (trang thiên địa can),nàng dứt khoát giao cho Triệu Tước Sinh, mình chuyển đến Chủ ốc, cùng Chung Uyển Từ chăm sóc Khương Hoài Sơn.
Khương Đồng không biết, sau khi nàng đi, Triệu Tước Sinh không nghe lời tự mình dán tranh, mà âm thầm cho Tô Quan Khanh vào.
Tô Quan Khanh vừa vào, liền tháo dải lụa gấm xuống, lộ ra đôi mắt đỏ hoe sưng húp.
Triệu Tước Sinh lại không hề lộ ra vẻ kinh ngạc, mà phối hợp ăn ý với sư phụ, một người mài mực canh gác, một người dựng bút vung vẽ.
Hai thầy trò bỏ cả ăn uống, đói thì c.ắ.n bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/5052590/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.