Bức Tạp Ca Đồ của Mã Viễn đã đến giai đoạn phục hồi màu và nối nét. Không có ánh sáng trời tốt thì không thể tiếp tục. Buổi tối, Khương Đồng không tu sửa tranh nữa, nàng kéo một chiếc ghế bập bênh ra sân, rủ Tô Quan Khanh cùng ngồi ngắm sao.
Ghế bập bênh chỉ có một chiếc, chiếc ghế Tô Quan Khanh đang ngồi là chiếc ghế đẩu nhỏ dùng để nhóm lửa trong nhà bếp.
Chiếc ghế đẩu nhỏ chỉ bằng một lòng bàn tay, Tô Quan Khanh tay dài chân dài ngồi trên đó, trông có vẻ hơi tủi thân.
Khương Đồng nhìn thấy thì cười khúc khích, dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay chàng: “Ta hay bắt nạt chàng, sao chàng không bao giờ giận?”
Trên mặt Tô Quan Khanh thoáng qua một tia kinh ngạc: “Nàng bắt nạt ta khi nào?”
“Chuyện trước đây thì không nói, còn gần đây…” Khương Đồng bẻ ngón tay đếm, “Ta nhốt chàng ngoài thư phòng, làm chàng suýt nữa đóng băng, biết rõ chàng thích sạch sẽ, lại ép chàng đào măng cho ta, nước đường chàng nấu ta uống một mình, không để lại cho chàng miếng nào, còn, hôm nay ta còn hung dữ với chàng nữa…”
Tô Quan Khanh chỉ cười: “Hóa ra những chuyện này đều được tính là bắt nạt ta sao?”
“Không phải sao?” Khương Đồng ghé đầu lại gần, đôi mắt hồ ly lóe lên ý cười gian xảo: “Nếu không phải, ta sẽ làm tới bến đấy, lúc đó chàng không được khóc nhè đâu nhé.”
Tô Quan Khanh cảm nhận được hơi thở của nàng phả vào mặt mình, đầu chàng tức thì ù đi, ngay cả hơi thở cũng ngưng lại.
Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/5052558/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.