Tại lầu hai của quán trà cách đó không xa, Phong Phất Liễu vừa hát xong một khúc, đang buồn chán dựa vào cửa sổ c.ắ.n hạt dưa.
Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Phong Phất Liễu giật mình, ném hạt dưa lên bàn, xông xông xông (vội vã) chạy xuống lầu.
Khi hắn xuống lầu, Tô Quan Khanh đã được người tốt bụng chỉ dẫn, đi về phía đông một đoạn ngắn rồi.
Phong Phất Liễu đuổi theo, túm lấy cánh tay Tô Quan Khanh: “Quan Khanh!”
Tô Quan Khanh vừa nghe thấy giọng nói này, lập tức mừng rỡ: “Phất Liễu? Sao ngươi lại ở đây?”
“Hại, chẳng phải là Trương công t.ử thích nghe ta hát, hôm nay hắn mời khách, gọi ta ra làm bạn. Cô nương Khương của ngươi đâu? Sao lại để ngươi đi một mình thế này?”
Tô Quan Khanh kể sơ qua sự việc, chàng kéo cánh tay Phong Phất Liễu, cầu khẩn: “Phất Liễu, ngươi mau đưa ta đến nha môn đi, nếu đến muộn, e rằng sẽ gây ra đại họa!”
“Ta đâu dám đi, nếu Trương công t.ử không tìm thấy ta, ta sẽ gặp rắc rối lớn.”
Tô Quan Khanh tỉnh ngộ: “Xin lỗi, là ta quá lo lắng rồi, vậy ngươi về trước đi, ta tự mình đến nha môn.”
“Ngươi đó, ta thấy ngươi là người trong cuộc thì u mê! Cô nương Khương của ngươi đâu phải là người hành động lỗ mãng, ta thấy nàng gặp chuyện không hề hoảng loạn, làm việc cực kỳ có đầu có đuôi. Dù Thái Sơn có sụp đổ, nàng cũng có thể định ra thứ tự một, hai, ba.
Ngươi không biết đâu, hôm nọ ta đến Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/5052550/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.