Đợi nương con Khương Đồng lui ra ngoài, khép cửa phòng lại, Khương Hoài Sơn mới chậm rãi mở lời:
“Năm xưa Chính Thống đế bắc thú, khiến Đại Minh ta suýt chút nữa diệt vong. Nào ngờ sau khi hồi loan, ngài lại g.i.ế.c đệ đoạt vị. Để che mắt người đời, ngài đã đại khai sát giới ngay trên triều đường, biết bao trung thần lương tướng vì thế mà bỏ mạng. Cha con... tiếc thay cha con lại là người có tính khí thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, khiến Tô gia gặp phải đại họa này. Chỉ tiếc cho con, một đứa trẻ tốt như vậy, haiz...”
Trong đôi mắt Tô Quan Khanh ngập tràn bi thương, nhưng giọng nói lại rành rọt từng chữ: “Cha từng dạy tiểu điệt, đạo làm thần t.ử con phải dốc lòng tận trung, dù có tan xương nát thịt cũng quyết không từ nan. Cha đã không hối hận, tiểu điệt cũng không hối hận.”
“Tốt! Tốt lắm!” Hốc mắt Khương Hoài Sơn đỏ lên, giọng nói cũng cao hơn vài phần, “Tô huynh sống đúng mực thước, ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất, quả không hổ danh là tấm gương sáng cho thế hệ chúng ta!”
Nói đến đây, ông bỗng khựng lại, khí thế cũng chùng xuống: “Tấm lòng trung can nghĩa đảm ấy, ta không sánh được với cha con con. Năm đó Chính Thống đế phục vị, phàm là kẻ nào không dám tỏ thái độ quy thuận đều bị c.h.é.m đầu tịch biên gia sản. Nếu không phải đúng lúc ta đang chịu tang cha, e rằng ta cũng chẳng dám từ quan chọc giận bệ hạ, đành phải làm tay sai cho Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/5052545/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.