“Đứng lại!”
Khương Đồng vừa mới lao ra đến sân, sau lưng đã vang lên tiếng quát của Khương Hoài Sơn.
“Con định đi đâu?”
“Con đi chuộc Quan Khanh về!” Bước chân Khương Đồng vẫn không hề chậm lại.
“Tiền ở đâu ra mà chuộc?” Chung Uyển Từ từ phía sau Khương Hoài Sơn hớt hải chạy ra, giọng đầy lo lắng.
Khương Đồng đáp gọn: “Con đi cầm cố văn tự nhà.”
Chung Uyển Từ nghe xong thì hoảng hốt, vội vàng lách qua người chồng, lao lên kéo tay con gái lại: “Nhà ta chỉ còn lại mỗi ngôi viện này để che thân, nếu con cầm cố đi rồi, cả nhà ta biết sống làm sao?”
Nhìn thấy Chung Uyển Từ sắp bật khóc vì lo sợ, Khương Đồng đành dừng bước, nhẹ giọng an ủi: “Nương, người yên tâm, chỉ là cầm cố tạm thời thôi. Đợi bán được bức tranh kia, con sẽ chuộc lại văn tự nhà ngay.”
“Khương Đồng!” Khương Hoài Sơn vịn tay vào khung cửa để đứng vững, nghiêm giọng quát lớn, “Con có biết một khi con chuộc Tô Quan Khanh về, chính là chiêu cáo cho thiên hạ biết nhà ta và vụ án nhà họ Tô vẫn dây dưa không rõ hay không! Đến lúc đó, không biết sẽ có bao nhiêu con mắt chằm chằm nhìn vào nhà chúng ta!”
“Cha, từ lúc cha bất chấp sự phản đối của con, khăng khăng ép con định hôn ước với Quan Khanh, nhà chúng ta và nhà họ Tô đã không thể dứt bỏ quan hệ được rồi. Bây giờ mới muốn phủi sạch, đã quá muộn. Kẻ nào muốn nhìn thì cứ để mặc họ nhìn, con cũng muốn xem bọn họ có thể nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/5052543/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.