A Kiều thấy Khương Mông không đáp lời, lại quay đầu tung thêm một cước. Chẳng thấy nàng dùng sức bao nhiêu mà Khương Mông đã đau đến tối sầm mặt mũi.
“A! A! A! Phải! Phải! Phải!” Khương Mông hét lên t.h.ả.m thiết, vội vàng phụ họa.
Vương lão đại phu theo bản năng định nói, ta có thể nối xương cho hắn, không thu tiền khám, nhưng khi nhìn thấy nụ cười lịch sự của Khương Đồng, lòng ông lại lạnh toát, lời đến bên miệng liền biến thành: “Vậy thì, mời cô nương theo lão phu đi bốc thuốc.”
…
Lúc Khương Đồng xách túi t.h.u.ố.c trở về, A Kiều lại chẳng biết đã đi đâu mất, Chung Uyển Từ đang nhóm lửa trong bếp.
Trái tim Khương Đồng quặn đau, Chung gia tuy không phải nhà đại phú đại quý, nhưng Chung Uyển Từ cũng là tiểu thư cành vàng lá ngọc được nuôi lớn, ra vào đều có nha hoàn bà v.ú hầu hạ, nào có cần tự tay nấu cơm giặt giũ bao giờ.
Khương Đồng hít một hơi thật sâu, may mà mình không còn là vị tiểu thư vô dụng được nuôi trong khuê phòng năm đó nữa, chỉ cần cho mình thêm chút thời gian, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp lên.
Khương Đồng nén lại cảm xúc, xách t.h.u.ố.c bước vào: “Nương, con bốc t.h.u.ố.c về rồi… Nương? Nương sao thế?”
Chung Uyển Từ đang một mình lau nước mắt, nghe thấy tiếng con gái, bà hoảng hốt định nhét thứ gì đó trong tay vào bếp lò.
Khương Đồng tò mò nổi lên, dăm ba bước đã vòng ra sau bếp lò, ra tay đoạt lấy.
“Đồng Đồng!” Chung Uyển Từ còn muốn giằng lại, nhưng nào có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/5052539/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.