Chương trước
Chương sau
Tỉnh L có địa hình chủ yếu là rừng núi với nhiều dòng sông uấn lượn chạy qua chân núi, mặc dù có sự can thiệp của con người mở ra con đường dẫn đến những vùng sâu vùng xa để những dân tộc thiểu số trong đó tiếp xúc với xã hội bên ngoài, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến diện tích rừng khổng lồ và những sinh vật sinh sống bên trong.
Con lợn rừng kia cùng con rắn lớn hôm trước bât được hiện tại bọn họ vẫn chưa thể xử lý, nếu bây giờ xử lý thì mùi máu tanh sẽ dẫn đến rất nhiều động vật biến dị đuổi tới. Bọn họ chỉ có thể chờ đến khi ra khỏi rừng mới có thể xử lý chúng.
Sở Nhiên quan sát những khu vực đi qua, hắn chọn một nơi chỉ có thực vật bình thường để bọn họ làm nơi nghỉ ngơi đêm nay.
Hắn cùng Thẩm Dục nhận nhiệm vụ dựng lều, Quân Ân chủ động đi nhặt cành cây khô, trước khi anh ta đi thì hắn nói "Đem theo Lý Tinh cùng đi. Vẻ ngoài của thực vật biến dị và thực vật bình thường không khác biệt, để Lý Tinh nhìn một chút."
Hai mắt trợn trừng nhìn đối phương, đây là muốn đuổi hai người bọn họ đi rồi dụ dỗ Thẩm Dục sao?!
Chẳng đợi anh ta lên tiếng nói lời không hay nào thì Lý Tinh đã vội túm lấy anh ta lôi đi, nhìn vẻ mặt của cô lúc này không có lời nào diễn tả được, Quân Ân thật sự không thể hiểu rõ suy nghĩ của sinh vật hủ nữ này.
Nói là hắn cùng Thẩm Dục dựng lều, nhưng thật ra chủ yếu đều là y làm, còn hắn thì ở một bên phụ giúp.
Có lẽ không khí yên tĩnh ở trong rừng quá mực quỷ dị, Thẩm Dục vừa làm vừa cùng hắn nói chuyện "Cậu nhìn rất trẻ, năm nay bao nhiêu tuổi vậy?"
Sở Nhiên ngồi trên tảng đá ven đường, hời hợt đáp lại y "Hai mươi tư."
Sắc mặt Thẩm Dục thoáng nét bất ngờ, y cười nói "Tôi còn nghĩ cậu mới chỉ hai mươi hay hai mươi mốt thôi chứ."
Im lặng không đáp lại y, thật ra hắn cũng đã ba mươi bảy rồi, khen trẻ một chút còn được, trẻ tận mười mấy tuổi cảm thấy vẫn rất sai.1
Trong rừng nhiều nhất là cành cây gãy rụng, rất nhanh Quân Ân cùng Lý Tinh mỗi người ôm một bó to về bắt đầu nhóm lửa làm bữa tối.
Bữa tối vẫn do Thẩm Dục làm, vì bọn họ đang sinh hoạt dã ngoại nên y chỉ đơn giản nấu một nồi cháo thập cẩm gồm thịt muối và rau củ.
Đợi ăn xong ba bát cháo đầy, Lý Tinh sáp đến bên cạnh Sở Nhiên, nịnh nọt nói "Anh Sở, anh hiểu rõ về dị năng như thế, có thể hay không dạy cho em một chút?"
Đối với thứ đặc không đặc mà lỏng không lỏng này Sở Nhiên không hề yêu thích nổi, hắn ăn hai miếng liền bỏ qua. Thấy cô thật không có ý gì khác hắn mới chọn lựa một số vấn đề để nói "Tinh thần lực chia làm rất nhiều loại như tấn công, phòng thủ, khống chế và phụ trợ. Loại của cô thì đặc biệt hơn, nó không có loại, nhưng một số công dụng lại thuộc vào diện phụ trợ, có thể làm chóng, làm chậm đối thủ. Nhưng theo khả năng mạnh dần có thể trực tiếp phá hủy tinh thần đối phương, thuộc vào loại tấn công."
Cẩn thận suy nghĩ từng lời hắn nói, qua một lúc thì cô nhăn mày nói "Tang thi và thực vật đều không có ý thức nên không thể quấy nhiễu. Nếu vậy thì dị năng của em đối với tang thi cùng thực vật không thể gây bất cứu tổn thương nào rồi."
Khẽ gật đầu, hắn nói "Đúng vậy. Cô đối với nhân loại không khác gì một nhân loại bình thường."
Nhất thời tâm tình Lý Tinh xìu xuống, cô bĩu môi buồn bực nói "Vậy dị năng này cũng quá vô dụng rồi."
Quân Ân ngồi bên cạnh thấy vậy thì hiếm có một lần sảng khoái không cùng cô đấu khẩu mà an ủi "Không phải vẫn có ảnh hưởng tới động vật sao! Nhóc yên tâm đi, nếu dị năng đã sinh ra vậy nhất định sẽ có tác dụng của nó."
Rầu rĩ liếc nhìn anh ta, Lý Tinh nói "Đúng vậy. Dùng để khống chế anh cũng rất tốt, tránh cho nói lời tiện."
Khóe miệng một trận co rút, không phải anh ta đang an ủi cô sao? Như thế nào đối phương không vừa lòng liền quay qua mắng một câu, cắn một cái là sao?
Trong tay đột nhiên xuất hiện thêm một cái bánh mì có nhân là mứt trái cây, hắn nhìn nó mà thầm nghĩ 'Đúng thật là dị năng sinh ra đều có chỗ dùng của nó. Nhưng có lẽ dị năng của Lý Tinh ảnh hưởng chủ yếu đến nhân loại là vì khi cô kích phát dị năng bị một đám bất lương làm chuyện đồi bại, cầu cứu không ai giúp đỡ. Trong tuyệt vọng cô đã sinh ra căm phẫn với nhân loại, dị năng cũng bởi vậy mà nhắm đến nhân loại là chủ yếu.'
Nếu có ngày Lý Tinh đứng về phía tang thi đối đầu với nhân loại thì cuối cùng vẫn là do nhân loại tự làm tự chịu mà thôi.
Có lẽ suy nghĩ này của hắn rất bất công với một số người, thế nhưng chính hắn hiểu rõ, mạt thế đến, pháp luật, đạo đức hay nhân tính đều chẳng còn là gì. Hôm nay bạn lương thiện cho kẻ khác chén cơm, ngày hôm sau bạn sẽ tàn nhẫn cướp đi miếng thịt trên miệng kẻ này hoặc oán trách kẻ này vô ơn khi chỉ cho bạn lại một chén cơm.
Tham lam, ích kỉ đã là bản tính làm sâu trong mỗi con người, trước kia cuộc sống tốt đẹp nên nó chỉ bị giấu đi mà thôi.
Ăn xong Lý Tinh chủ động dọn dẹp bát đũa đem đi rửa, cháo còn dư có thể để đến sáng mai nấu lại làm bữa sáng.
Bọn họ có bốn người chia làm hai ca thay phiên nhau trực đêm, Sở Nhiên cùng Thẩm Dục trực nửa đêm đầu.
Ngồi bên đống lửa cháy hừng hực, bên cạnh là người cùng mình trực đêm, Sở Nhiên không khỏi nhớ đến tình cảnh trước đây.
Hắn cũng ngồi vây bên đống lửa ấm áp, cũng có đồng đội bên cạnh nói những câu bông đùa vui vẻ.
Một tấm thảm mỏng khoắc lên người hắn, ngửng đầu lên thì thấy Thẩm Dục trong tay cầm một hộp sữa đã được làm nóng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Y cười nói "Bữa tối cậu không ăn gì nhiều, tôi hâm sữa cho cậu này."
Tầm mắt chuyển về phía hộp sữa, hắn nhận lấy rồi khẽ đáp "Cám ơn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.