Sắc trời vẫn còn âm u, Tần Nhất cầm đèn trên tay, dưới vầng sáng nhàn nhạt, nhan sắc xinh đẹp của thiếu niên không cách nào xem nhẹ. Lông mi dài cong, mắt phượng thanh lãnh nhìn thẳng, tựa hồ như nhìn thấu nơi sâu thẳm tối tắm nhất trong lòng người.
"Tôi cũng không phải Thánh Mẫu, nếu như anh muốn làm Thánh Mẫu, có thể tự mình đi. Nhưng tôi nói rõ cho các người biết, hai người kia tôi sẽ không đi cứu." Giọng nói của thiếu niên đạm mạc như khói, mát lạnh sạch sẽ, lại mang theo khí thế khiến cho không ai có thể coi nhẹ.
Sắc mặt Trương Dương trắng nhợt, ngượng ngùng cười mấy tiếng, cuối cùng cũng không nói gì.
Muốn anh ta đi cứu Mã Đức và Dương Kim Đệ? Anh ta lại không phải kẻ ngu, ngày thường hai người kia có bao nhiêu đáng ghét, anh ta mới không muốn đi đâu, hơn nữa anh ta tự biết bản thân đánh không lại những con kiến biến dị ngoài kia.
Sự thật chứng minh, không ai là kẻ ngu cả.
Tần Nhất vừa dứt lời, không có ai nhắc lại chuyện đi cứu Dương Kim Đệ và Mã Đức nữa.
"Đều ngẩn người ở đây làm gì, mau ra xe." Trên khuôn mặt già nua của Cổ Thành có chút âm trầm, không biết là bởi vì lời Tần Nhất nói hay là do hai kẻ ngốc ngoài kia khiến cho người ta chán ghét.
Chỉ thị của Cổ Thành vừa ra tới, mọi người liền kéo nhau lên máy kéo.
Dưới loại tình huống này, Tần Nhất nghĩ thế nào cũng không muốn đi chung với bọn họ. Công tử bày tỏ, cô chính là ngạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382350/chuong-583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.