Chương trước
Chương sau
Oán hận trong mắt hai người, Tần Nhất đều nhìn thấy hết.
Nhưng cô không sợ, cuối cùng là ai xử lý ai còn chưa chắc đâu.
Nhóm người bận bịu một hồi lâu, cơm trưa cũng không ăn.
Đến khi thấy thời gian gần tới, Tần Nhất ngừng lại, cô nhìn đám người vẫn chưa thỏa mãn nói: "Được rồi, chúng ta nên rời đi thôi, loại kiến biến dị này chỉ là vì tìm kiếm thức ăn mà mò tới, Zombie trong thành phố M chắc đã bị bọn chúng ăn hết rồi. Hiện tại nơi này không có đồ ăn, chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ rời đi thôi."
Lời Tần Nhất vừa dứt, không ít người nghe theo, sau khi đào được tinh hạch tới tay thì không động nữa.
Bọn hắn xem như đã nhìn ra, thiếu niên trước mắt tuy nhỏ tuổi, nhưng thực lực và sự từng trải không ai trong bọn hắn sánh bằng.
Có tinh hạch, Cổ Thành cũng đã hài lòng, mặt đầy nếp nhăn của ông ta cười tươi như hoa cúc: "Tốt tốt, chúng ta nhanh đi thôi, nếu như bọn chúng tỉnh lại coi như xong."
Trưởng thôn cũng đã lên tiếng, đám người rối rít đi về phía lối ra thành phố. Quay lại nhà kho dừng chân lúc mới tới, mọi người dự định ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm.
Dù sao bọn hắn ai cũng đói rồi, buổi tối mà lên đường có chút nguy hiểm. Tuy mấy năm nay Zombie từ từ giảm bớt, nhưng ai cũng không dám khẳng định ban đêm trên đường sẽ không đột nhiên nhảy ra Zombie.
"Dương Kim Đệ, bà cũng đừng nháo loạn nữa, nếu còn nháo, đừng trách người trưởng thôn này vô tình, bỏ bà ở lại nơi này." Cổ Thành nghiêm mặt nhìn Dương Kim Đệ.
Đối với cái gậy quấy phân heo này, ông ta phiền phát chán.
May mà lần này hành vi bà ta đẩy Vương Cường ra đã khiến không ít người chạnh lòng, cũng càng thêm chán ghét bà ta.
"Được rồi được rồi, tôi đã biết." Dương Kim Đệ không vui lầm bầm một tiếng, mắt tam giác lại đảo vòng vòng.
Vừa nhìn là biết lại đang nghĩ ra ý định quỷ quái gì đó.
Tần Nhất duỗi lưng một cái, mặc kệ bà ta có ý định gì, chỉ cần không đánh chủ ý lên người cô là được, nếu không...
Buổi tối đó, đã định là một đêm gian nan.
Một đám đàn ông to con mở to mắt nhìn cái nồi lớn ở trong góc đang bốc lên mùi thơm mà nuốt nước miếng không ngừng.
Hôm nay Tần Nhất luộc một nồi gà lớn, chất lượng thịt gà được nuôi trong không gian rất tươi non, canh nấu ra mùi thịt càng đậm đà.
Đám đàn ông nước dãi chảy ròng, thế nhưng không ai dám tiến lên xin một bát, chỉ có thể uống cháo không có mùi vị trong bát.
Nhìn bốn người trong góc ăn như gió cuốn, đúng vậy, bốn người, Hoàng Oanh cũng ở trong đó.
Tần Nhất cho cô gái nhỏ gầy yếu một bát to, lông mày như họa thanh lãnh, nhưng Hoàng Oanh lại cảm thấy thật ấm áp.
"Ăn từ từ thôi, trong nồi vẫn còn, đợi chút nữa tôi lại làm thịt kho tàu."
Hoàng Oanh nhận lấy bát canh gà đang tỏa ra mùi hương nồng đậm, hốc mắt đỏ lên: "Ừm, được."
Cô cụp mí mắt, chầm chậm uống canh trong bát, không cho người khác nhìn thấy óng ánh nơi khóe mắt.
Tần Nhất, thật là một người ấm áp, khiến cho người ta nhịn không được tới gần cô, muốn ở bên cô.
Dương Kim Đệ ngửi thấy mùi hương thơm phức, không ngừng nuốt nước miếng. Chỉ là bà ta và ba người Tần Nhất không hợp, da mặt dù dày cũng không bỏ xuống được để xin miếng ăn.
Nhưng dư quang khóe mắt lại liếc về phía Hoàng Oanh đang vui vẻ uống canh, trong lòng âm thầm ghi hận.
Bà ta không có ăn, con ranh kia dựa vào cái gì mà được ăn, chẳng qua là cái đồ không cha không mẹ, nên sống ở tầng dưới chót.
Dù nghĩ vậy nhưng cuối cùng Dương Kim Đệ cũng không xông ra gây rối, bà ta khó có được một lần thông minh, bây giờ con ranh kia được ba người Tần Nhất che chở, bà ta không động được.
Nhưng bà ta không tin ba người Tần Nhất có thể một mực ở lại trong thôn, chỉ cần bọn họ rời đi, hừ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.