"Dương Kim Đệ, đừng."
"Dừng tay."
Nhưng mà tất cả đều đã muộn, Dương Kim Đệ dáng vẻ dương dương đắc ý, Vương Cường nhìn mà hận không thể tặng bà ta mấy bạt tai.
Dương Kim Đệ còn đang đắc ý quên hình, bỗng nhiên cảm giác trên vai ẩm ướt, ngẩng đầu nhìn lên, bà ta lập tức bị dọa tê liệt ngã xuống đất.
Con kiến cầm đầu không biết tỉnh táo lại từ lúc nào, đôi mắt vốn ngốc trệ đờ đẫn bỗng nhiên lóe lên ánh sáng xanh âm u.
Tần Nhất nhận thức được, trước mắt bọn họ nào phải con kiến nữa, nó giống như là sói, mà hiện tại bọn họ lại chính là thức ăn của nó.
Thứ trên vai Dương Kim Đệ, chính là nước bọt của con kiến.
Con kiến kia vừa há miệng ra, mọi người liền thấy rõ những chiếc răng nhọn trắng bóng.
Bọn họ không phải Dương Kim Đệ tầm mắt hạn hẹp, nhìn thấy hàng răng nhọn đều thẳng tắp kia, chỉ cảm thấy bắp chân run rẩy.
Ăn thịt, đám quái vật khổng lồ này ăn thịt!
Thịt này hiện tại chính là bọn họ!
Không có ai động, dù cho cơ thể đang run rẩy, vẫn không có người nào dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì chỉ có một con kiến thức tỉnh.
Ngoại trừ con kiến bị Dương Kim Đệ muốn tìm đường chết đụng cho tỉnh, ánh mắt những con kiến khác vẫn trống rỗng vô hồn như cũ.
Bọn họ không dám động, cũng không thể nào động, kiến ở này tối thiểu có tới mấy nghìn con, tỉnh gần một nửa thôi, nghênh đón bọn họ chỉ có sự tuyệt vọng.
"Các người mau cứu tôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382337/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.