Người nấu cơm sẽ được chia thêm một viên tinh hạch, đừng nhìn chỉ có một viên, nhưng chính một viên nho nhỏ này cũng có thể để một gia đình bình thường sống được mấy ngày.
"Làm, tại sao lại không làm." Dương Kim Đệ nghe đến tinh hạch, lập tức đứng lên.
Nói đùa, đây chính là một viên tinh hạch đó, không cần thì quá phí, dù sao chỉ là tùy tiện làm cho bọn họ ăn chút gì đó mà thôi.
Dương Kim Đệ bắt đầu bận rộn, đám người cũng nhẹ thở ra. Bọn hắn đều rất không thích Dương Kim Đệ, nhưng đều là người một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, bọn hắn cũng không thể nhiều lời làm mất hòa khí.
Quan trọng nhất vẫn là bọn hắn sợ cái tính hung hăng càn quấy kia của Dương Kim Đệ, cũng may trưởng thôn còn chấn áp được bà ta.
Nghĩ như vậy, ánh mắt đám người nhìn về phía Cổ Thành càng tôn kính hơn.
Tần Nhất bình tĩnh nhìn hết mọi chuyện diễn ra vào trong mắt, khóe miệng cong lên nụ cười trào phúng.
Thủ đoạn của trưởng thôn đúng là rất ghê gớm, trong lúc bất tri bất giác đã thu được một rổ sự tôn trọng, đồng thời cũng khiến người trong thôn càng thêm ghét Dương Kim Đệ.
Tần Nhất nghĩ, nếu như có một ngày Dương Kim Đệ thật sự nói ra bí mật của từ đường, sợ là đám người này cũng sẽ không tin, ai bảo thanh danh bà ta xấu như thế.
Tuy nhìn Dương Kim Đệ bận rộn, nhưng cũng chỉ là nấu ít cháo đơn giản, đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, chút thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382329/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.