Sở Sở hiện tại hoàn toàn không quan tâm cái gì hết, cô ta oán cô ta hận. Hận ông trời không công bằng, dựa vào đâu mà vận mệnh của người khác tốt như thế, còn cô ta lại thảm như vậy.
"Chúng mày gϊếŧ tao đi, dù sao có hai kẻ kia chôn cùng, cũng đáng. Chỉ là đáng tiếc, không có chơi gϊếŧ được tiểu tiện nhân này mà thôi."
Sở Sở hung hăng trợn mắt nhìn Tần Nhất, nhìn Tần Nhất hào quang mỹ lệ, cô ta hận không thể xông lên cắn cô mấy ngụm.
"Cô..." Sở Mặc Hòa nghe những lời vừa rồi của Sở Sở, khí huyết phun trào, tức giận đến suýt thì hộc máu ra ngoài.
Tần Nhất cũng chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như thế, Sở Sở so với Tần Kiều Kiều còn lợi hại hơn.
"Để ý đến cô ta làm gì, chẳng lẽ cậu còn trông cậy cô ta sẽ hối cải? Trực tiếp ra tay đi." Con ngươi Vân Hoán lãnh đạm, không có một tia tức giận nào, dường như đã sớm đoán được chuyện này.
Đúng vậy, anh ta còn để ý tới cô ta làm gì, tự dưng chuộc thêm khó chịu vào người.
Ngày hè trời nắng chang chang, căn cứ Đế Đô dựa vào một mảnh rừng cây lớn, không khí ngược lại vô cùng mát mẻ.
Trong một gian phòng cũ nát, một đoạn vướng mắc cuối cùng kết thúc.
Sở Mặc Hòa nhìn hai mắt trợn trừng, chết không cam tâm của Sở Sở, sau đó quay người rời đi.
Giải quyết xong Sở Sở, trong lòng Tần Nhất không có cảm xúc gì nhiều. Người này chỉ giống như khách qua đường trong sinh mệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382310/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.