Trong trí nhớ, dáng vẻ của Sở Mặc Hòa tinh xảo đáng yêu, nói thật, Tần Nhất còn chưa có gặp qua ai càng giống búp bê hơn so với anh ta, mặc dù anh ta là nam sinh.
Sở Mặc Hòa luôn thích làm nũng với cô, để cô làm cho anh ta món ăn ngon.
Dù cho đôi lúc ánh mắt của anh ta u ám, thế nhưng cũng rất thích cười.
Nhưng Sở Mặc Hòa bây giờ, hai đầu lông mày bao phủ một tầng tử khí, sắc mặt anh ta trắng bệch không khác quỷ là bao, thân thể vô cùng gầy yếu. Cả người giờ giống như chiếc lá khô, chỉ cần gió thổi một cái liền bay.
Chỗ nào còn giống thanh niên hăng hái lúc trước?
"Sao cậu lại tới đây?" Vân Hoán nhíu mày.
Cũng không phải anh chê Sở Mặc Hòa tới quấy rối, mà là lo lắng cho cơ thể của anh ta.
Năm năm trước, sau khi Trần Á Bình nói ra chân tướng sự thật năm đó, không ai trong đám người bọn họ có thể nghĩ tới Sở Sở chỉ có mấy tuổi mà tâm đã ác như vậy. Cũng không nghĩ tới, Sở Sở vẫn luôn toàn tâm toàn ý đối tốt với bọn họ, lại là kẻ phản bội.
Ở trong đó, tổn thương sâu sắc nhất không phải ai khác mà chính là Sở Mặc Hòa.
Người từng là chị gái, lại là kẻ thù gϊếŧ mẹ, thử nói anh ta sao có thể chịu nổi.
Sau đó, bệnh tâm thần vô cùng nghiêm trọng của Sở Mặc Hòa phát tác. Hoặc là cả ngày không ăn không uống, chỉ ngồi yên một góc, hoặc là huấn luyện không cần mạng.
Mãi cho đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382308/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.