Chương trước
Chương sau
"Thế nhưng cô gái này là từ đâu tới? Từ trước tới nay chúng ta chưa từng gặp qua." Có người nghi hoặc.
"Mặc kệ đi, Căn cứ trưởng độc thân lâu như vậy, là lúc nên tìm bạn gái, chỉ cần Căn cứ trưởng thích là được." Có người cảm thấy không vấn đề gì nói.
"Không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy cô gái này có hơi quen mắt..." Có tiếng người bị át mất.
Mặc kệ người khác nói thế nào, Tần Nhất và Vân Hoán càng đi càng xa, rất nhanh đã tới một góc hẻo lánh trong căn cứ.
Tần Nhất cảm thấy kỳ quái, góc hẻo lánh như này vậy mà lại có một căn phòng. Phòng rất nhỏ, cũng rất cũ nát, ở cửa còn có người trông giữ.
Lúc Tần Nhất và Vân Hoán đi tới, hai người đàn ông vạm vỡ mặt đen gật đầu với Vân Hoán: "Căn cứ trưởng."
"Người ở bên trong thế nào?" Vân Hoán trầm giọng hỏi, vầng trán không còn nhu hòa như trước đó, trong con ngươi tràn ngập hàn băng.
"Căn cứ trưởng yên tâm, cô ả rất tốt, chúng tôi mỗi ngày đều hoàn thành nhiệm vụ ngài giao cho chúng tôi." Một người tương đối cao trong hai người đàn ông vạm vỡ mặt đen cung kính trả lời.
"Ừ, hai người lui xuống trước đi." Vân Hoán nhàn nhạt phân phó.
"Vâng." Hai người lên tiếng, sau đó lập tức rời đi.
"Bên trong là ai?" Thật ra trong lòng Tần Nhất mơ hồ đã có đáp án.
Vân Hoán nhéo nhéo đầu mũi nhỏ của Tần Nhất: "Không phải em đã đoán được rồi sao?"
Tần Nhất bỗng nhiên nở nụ cười: "Thật là cô ta? Nói ra, giữa em và cô ta còn có một khoản nợ lớn chưa có tính đâu."
Tần Nhất nhìn như đang cười, thế nhưng Vân Hoán lại có thể cảm giác được ý lạnh giữa hai đầu lông mày cô.
Tần Nhất đẩy cửa ra, một mùi hôi thối nhàn nhạt từ bên trong bay tới, mang theo chút hương vị cổ quái, thật không dễ ngửi.
Trong phòng không có giường, chỉ có một đống cỏ khô nát, mà bên trên đống cỏ, một người vô cùng gầy yếu đang nằm co quắp ở đó.
Đầu thì bóng dầu, giống như là mấy năm không có gội đầu, gầy đến chỉ còn lại lớp da bọc xương.
Tần Nhất có chút kinh ngạc, đây là Sở Sở lãnh diễm trong ấn tượng của cô sao?
Cho dù là đoạn thời gian các cô đối chọi với nhau kia, Sở Sở cũng xinh đẹp động lòng người, nào có phần quang cảnh như hiện tại này.
Thế nhưng trong lòng Tần Nhất không có bất kỳ sự đồng tình nào, cảm xúc đến rất nhiều, nhưng không có một tia thương cảm cho người này.
"Người của hôm nay đã đủ rồi, muốn thì ngày mai lại tới." Giọng Sở Sở có phần chói tai, giống như tiếng tảng đá nhọn quẹt qua thủy tinh, rất khó nghe, quan trọng nhất là một tia sức sống đều không có.
Sở Sở ôm chặt lấy bản thân, cô ta hôm nay đã đủ mệt, một ngày mười mấy người, cô ta đến cùng căn bản không còn hơi sức, quan trọng nhất là trái tim của cô ta đã sớm như tro tàn.
Nếu không phải người kia, nếu không phải cô ta còn muốn nhìn thấy người kia, cô ta đã sớm chết rồi.
Cô ta còn đang đợi người kia quay đầu lại nhìn mình, anh chỉ là nhất thời bị mê hoặc, chờ anh quay đầu, sẽ phát hiện cô ta mới là người yêu anh nhất, mọi chuyện cô ta làm cũng là vì anh.
Có thể nói, đây là chấp niệm duy nhất để cô ta có thể tiếp tục sống.
"Anh đã làm gì cô ta?" Tần Nhất nhìn về phía Vân Hoán hỏi.
Tần Nhất nhìn Sở Sở chẳng khác mấy người già gần đất xa trời, thế nhưng rõ ràng cô ta chỉ lớn hơn cô vài tuổi.
"Không có gì, chỉ là thấy cô ta thích đàn ông như thế, mỗi ngày tìm mười mấy người tới tiếp cô ta." Thanh âm Vân Hoán nhàn nhạt, nhưng nếu để ý kỹ, có thể nhìn thấy chán ghét nhàn nhạt nơi đáy mắt anh.
Mỗi căn cứ đều sẽ có một đám phụ nữ như thế, các cô không phải dị năng giả, cũng không có bối cảnh cường đại, thậm chí không có thân nhân, phụ nữ vốn chính là nhóm người yếu thế, ở trong tận thế càng là như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.