Sau khi nhóm người Tần Nhất rời đi, đường cong nơi khóe miệng tiến sĩ Lâm lập tức biến mất không thấy tăm hơi, khuôn mặt tuấn tú trở lên tái nhợt mệt mỏi, bỗng nhiên từng tia máu tràn ra khóe miệng, khiến hắn tăng thêm mấy phần yêu trị.
A Sâm kinh hãi, ngay lập tức tiến lên đỡ tiến sĩ Lâm, trong giọng nói có phần lo lắng: "Tiến sĩ, ngài..."
"Không sao." Trong con ngươi giống như là bị choáng của tiến sĩ Lâm tràn đầy sương lạnh.
"Tiến sĩ, những tinh hạch kia đã vô dụng rồi sao?" A Sâm có chút nóng nảy, nếu như tinh hạch cũng không dùng được, như vậy tiến sĩ phải làm sao bây giờ.
A Sâm rất sợ tiến sĩ Lâm, thế nhưng anh ta cũng rất kính nể hắn, trung với hắn, cho nên giờ phút này, anh ta rất lo lắng cho cơ thể của tiến sĩ Lâm.
"Tiến sĩ, chúng ta trở về đi, cơ thể của ngài đã đến cực hạn. Nếu như vẫn tiếp tục, sợ là chưa tìm được Hiên thiếu gia thì ngài đã ngã xuống rồi." A Sâm tận tình khuyên nhủ. Từ lần trước tiến sĩ hóa thú đã bị lưu lại di chứng, nhưng hết lần này tới lần khác tiến sĩ không chịu dưỡng cơ thể, khăng khăng muốn tìm Hiên thiếu gia, cơ thể thì càng ngày càng chuyển biến xấu, anh ta sợ tiến sĩ không trụ được đến cuối cùng.
Tiến sĩ Lâm híp mắt, đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra liếm liếm máu trên môi, trong thanh âm lộ ra sự âm u rợn người: "Ngươi lắm mồm."
A Sâm lập tức quỳ xuống, anh ta cảm nhận được một cỗ uy áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382265/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.