Tần Hàn Vũ trầm mặc ngồi xuống, trong mắt phượng tràn đầy hối hận. Đúng vậy, cha nói không sai, với tính tình của Bảo Bảo, chuyện con bé đã quyết định, không phải bọn họ cứ phản đối là có thể chi phối.
Tần Hàn Vũ có chút suy sụp tinh thần: "Cha, Bảo Bảo có thể gặp nguy hiểm hay không?"
Tần Hàn Mạt cũng có chút sốt ruột: "Đúng đấy cha, nếu không chúng ta đi tìm em ấy đi, chúng ta đi cứu em ấy. Đó là ổ Zombie đấy, một mình em ấy sao có thể tùy tiện đi như thế chứ, chỗ đó vô cùng nguy hiểm."
Tần Miễn nhíu lông mày, quát lớn một tiếng: "Con bình tĩnh lại đi! Nhất Nhất đi rồi, vậy thì chúng ta liền tin tưởng con bé. Hơn nữa, mấy người chúng ta đều đi không phải là tự tìm đường chết à? Huống chi, nếu chúng ta thật sự đi, ngộ ngỡ làm bại lộ Nhất Nhất thì sao bây giờ?"
Tần Hàn Mạt bị Tần Miễn quát lớn, lại nghe ông nói ra điểm mấu chốt, đầu óc dần dần thanh tỉnh. Đúng vậy, bọn họ đi có thể làm được cái gì chứ, có khả năng còn liên lụy đến Nhất Nhất.
Bầu không khí có phần ngột ngạt, Tần Miễn thở dài: "Hiện tại chuyện duy nhất chúng ta có thể làm, đó là chờ."
Vân Hoán cụp mí mắt xuống, đôi mắt đào hoa thâm trầm sâu kín, bên trong dường như có thiên quân vạn mã gào thét, lại tựa hồ như không có gì cả.
Tần Nhất, em đúng là tàn nhẫn, cái gì cũng đều tính tới, biết anh sẽ cố kỵ an nguy của cô mà không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382259/chuong-491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.