Ghen ghét dưới đáy mắt Sở Thiên Hằng không phải Tần Miễn không nhìn thấy. Vị trí Căn cứ trưởng này có rất nhiều người muốn, thế nhưng bọn hắn cũng tự hiểu rõ bản thân muốn không nổi, chỉ có Tần Miễn mới có thể đảm nhiệm vị trí này, bọn hắn có giành cũng không được.
"Nếu mọi người xem trọng tôi như vậy, tôi đương nhiên sẽ không để mọi người thất vọng." Vẻ mặt Tần Miễn nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ nộ, một tay xoa xoa đầu tiểu đoàn tử trong ngực.
Khóe miệng Sở Thiên Hằng giật một cái, người này không thể khiêm tốn một chút à, cứ không biết xấu hổ như vậy.
Nhưng bên ngoài ông ta cũng không dám nói, chỉ ngượng ngùng cười vài tiếng, ánh mắt liếc đến tiểu đoàn tử mập mạp trong ngực Tần Miễn, mở miệng khen ngợi: "Ôi chao, đây là cháu trai của ngài sao, lớn lên thật tốt."
Vừa nói xong, đầu ông ta mới chợt nhảy số, không đúng, Tần Miễn lấy cháu trai ở đâu ra?
Tần Miễn sao lại không biết tâm tư của Sở Thiên Hằng, dẫn hai cô gái tới, đơn giản là muốn nhét tới nhà bọn họ tạo quan hệ thông gia, quan trọng nhất là gương mặt của một người trong đó...
"Không phải, đây không phải cháu nội của tôi, mà là cháu ngoại của tôi." Mắt phượng của Tần Miễn híp híp, giọng lạnh lùng nói.
Trái tim Sở Thiên Hằng vừa mới bình ổn lại lập tức giật nảy, cháu ngoại là cái quỷ gì, không phải nói con gái của Tần Miễn chết rồi sao?
Tần Miễn cười lạnh: "Sở tiên sinh, trên đời này thứ không thể tin nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382246/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.