Đầu óc Lục Nguyên Thịnh tạm ngừng nửa ngày, rốt cuộc nhớ lại chuyện lúc trước, gã cảm giác toàn thân mình đều đau nhức, nhưng vết thương gì cũng không có.
"Mẹ, con đau." Thanh niên to xác hai mươi mấy tuổi vừa nhìn thấy mẹ nước mắt lập tức chảy xuống, khóc đến không kiềm chế được.
"Hu hu, mẹ mau nhìn xem, chỗ nào cũng đau nhức." Nghe con trai kêu lên đau đớn, Lục phu nhân lập tức cảm giác trời muốn sập xuống tới.
"Mẹ, con nhất định phải gϊếŧ Tần Hàn Mạt, nhất định phải gϊếŧ nó." Hai mắt Lục Nguyên Thịnh hiện ra hồng quang, trên mặt đầy hận ý. Dị năng giả hệ lôi gã không dám đắc tội, liền đem tất cả sai lầm đẩy lên người Tần Hàn Mạt, hoàn toàn quên là do chính gã gây chuyện trước.
"Được được, con của mẹ, đều nghe con. Đúng rồi, con có nhìn thấy dị năng giả hệ lôi kia không?" Lục phu nhân thấy trạng thái tinh thần của Lục Nguyên Thịnh không tệ, vội vàng hỏi.
Trong đầu Lục Nguyên Thịnh bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Tần Nhất, phong thái vô song, gã liếm liếm đầu lưỡi liếm liếm môi: "Tiểu tiện nhân kia là em gái của Tần Hàn Mạt, nhưng mà con đoán chắc là nhận thức ở nơi nào đó."
Cho tới bây giờ gã chưa từng nghe nói Tần Hàn Mạt có em gái, không, đúng là có một đứa, nhưng năm năm trước đã chết rồi, cái mác "em gái" này đoán chừng chỉ là cái ngụy trang.
Lục Nguyên Thịnh nghĩ tới, sao Lục phu nhân lại không nghĩ đến, trong lòng bà ta thở dài một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382233/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.