Vân Hoán bị Tần Hàn Vũ nói như vậy cũng không phản đối, chỉ chậm rãi nói với Tiểu Lam: "Gọi cậu cả."
Đây xem như khẳng định lời nói của Đặng Bảo Bình?
Đôi mắt long lanh ánh nước của Tiểu Lam nhìn Tần Hàn Vũ, mặt mày cực kỳ giống Tần Nhất, giọng trẻ con mềm mềm nhu nhu vang lên: "Cậu cả."
Trái tim Tần Hàn Vũ mềm nhũn, có chút rối tinh rối mù không biết làm sao. Anh nhìn bé con trên lưng Vân Hoán, trong lòng lại nghĩ đến Tần Nhất khi còn bé. Bảo Bảo nhà anh khi còn bé có phải cũng như thế này không, nho nhỏ xinh xinh, khiến cho trái tim người ta mềm muốn tan chảy.
Còn trong lòng Tiểu Lam thì đau đến muốn mắng chửi người, mẹ nó, nam nhân này vậy mà dám bóp mông nhỏ của nó! Nếu không phải nó đánh không lại, nó thật sự muốn dùng móng vuốt cào xước gương mặt tuấn tú của tên nam nhân này.
Tần Hàn Vũ đang định trả lời Tiểu Lam thì lại nghe thấy Đặng Bảo Bình nói: "Không đúng, nam thần hôn mê năm năm, đứa bé này nhìn qua mới ba bốn tuổi, thời gian có vẻ không khớp."
Trong nháy mắt Tần Hàn Vũ hoàn hồn, quả thực thời gian không khớp.
Thế nhưng đứa bé này, từ đường nét gương mặt đến thần thái đều có bóng dáng của Vân Hoán và Tần Nhất. Đây...rốt cuộc là chuyện gì?
Tần Hàn Vũ nhìn về phía Tần Nhất, đôi môi hơi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra.
Được rồi, đây là chuyện riêng của Bảo Bảo, chỉ cần cô vui vẻ là được.
Tần Nhất đầu đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382211/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.