Trên tay nhăn nheo của bà lão quả thực có một vết bỏng giống con bướm màu đỏ, Tần Nhất mấp máy cánh môi, mắt phượng vẫn cố chấp: "Không, bà không phải bà ngoại."
Không thể nào, cũng tuyệt đối không phải.
Hứa Hinh Hương có chút không dám tin nhìn Tần Nhất, trong đôi thủy mâu ẩn ẩn có chút thất vọng: "Nhất Nhất, bà là bà ngoại con, sao con lại không chịu nhận bà chứ."
"Con còn nhớ không, khi còn bé con thường đòi bà dẫn đi công viên chơi. Bà dẫn con đi, kết quả con bị lạc đường, bà ngoại đi tìm con suốt ba tiếng đồng hồ liền."
Trong mắt Hứa Hinh Hương vẫn là sự hiền lành hòa ái như cũ, bà lẳng lặng nhìn Tần Nhất, duỗi tay ra.
Tần Nhất ẩn ẩn có chút sụp đổ, cô thích nhất chính là cái ôm ấp ấm áp của bà ngoại. Nó là bến cảng của cô. Khi còn bé, mỗi lần Vương Tán Đình muốn đánh cô, cô chỉ cần trốn vào trong lòng bà ngoại, Vương Tán Đình sẽ không dám đánh cô nữa.
"Nhất Nhất, tới đây, bà ngoại ở chỗ này." Giọng của bà lão vô cùng ôn nhu.
Phòng tuyến cuối cùng trong lòng Tần Nhất sụp đổ, mắt phượng của cô nhiễm lên một màng nước mỏng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn cũng lộ vẻ xúc động, cánh môi khẽ mở, cuối cùng gọi ra một tiếng "Bà ngoại."
Tần Nhất giãy khỏi tay Vân Hoán, không đợi anh giữ cô lại, đã thấy cô giống như con chim yến nhỏ nhào tới cái ôm ấm áp của bà lão.
Bà lão vững vàng tiếp được Tần Nhất, bàn tay nhăn nheo nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382199/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.