Chương trước
Chương sau
Vừa rồi anh nhìn thấy rất rõ ràng, Bảo Bảo có cơ hội tránh thoát được, nhưng lại không động.
Tuy thời gian ở chung với Tần Nhất không phải rất dài, thế nhưng Tần Hàn Vũ cảm thấy mình rất dễ dàng liền hiểu được tiểu gia hỏa đang nghĩ gì, có lẽ đây chính là cái gọi là quan hệ huyết thống.
Tiểu gia hỏa định chủ động xuất kích.
Cũng đúng, Bảo Bảo là người Tần gia anh, bị người ta khi dễ đến tận cửa, sao có thể không đánh trả được.
Chỉ là, mặt mày Tần Hàn Vũ lạnh xuống, rốt cuộc là ai ba lần bốn lượt muốn đối phó Bảo Bảo nhà anh?
Mộc Hiên Nhiên đứng một bên không nhúc nhích, mặt bị mặt nạ màu bạc che lại, khiến cho người ta khó tưởng tượng được gương mặt dưới mặt nạ phong hoa tuấn tú như thế nào.
Giờ phút này, mắt phượng híp lại, bên trong có từng tia bất mãn, môi mỏng màu hồng nhạt hơi nhếch lên, ngón tay khẽ động, lẩm bẩm giễu cợt: "Đúng là ngu chết đi được."
Dứt lời, bước chân nhanh chóng hướng phương hướng Tần Nhất biến mất mà đi. Chỉ mấy bước, bóng người đã biến mất không thấy, có thể thấy được tốc độ nhanh dường nào.
Tần Hàn Vũ híp híp mắt, sau đó nói với mấy người Đặng Bảo Bình: "Chúng ta đi thẳng về phía trước, kiểu gì cũng sẽ gặp mặt. Đương nhiên, nếu như có ai không muốn đi cũng có thể trở về, tôi không bắt buộc."
Nói xong, Tần Hàn Vũ ôm tiểu Linh Hồ dẫn đầu đi trước, ba người Đặng Bảo Bình theo sát phía sau anh. Hai người Lâm Bình do dự một lát, cuối cùng cũng đi theo.
Lại nói Tần Nhất bên kia, cô bị Hắc Ưng quắp trong móng vuốt mang bay lên trời. Móng vuốt của Hắc Ưng rất lớn, Vân Hoán đứng vững ở phía trên, đầu ngón tay ngưng tụ ra hỏa cầu.
Anh không làm ra động tác lớn, chỉ là trên hỏa cầu "xẹt xẹt" bắn ra từng tia lửa, dọa Hắc Ưng buông lỏng móng vuốt.

Vân Hoán nhanh chóng bắt lấy Tần Nhất, sau đó kéo cô lên, Tần Nhất vội bám lấy chân Hắc Ưng giữ thăng bằng.
Hắc Ưng tuy là thú biến dị, nhưng nó vẫn giữ lại mấy đặc tính của phần thú, ví dụ như sợ lửa.
Vân Hoán ôm Tần Nhất vào trong ngực, trên mặt có chút trách cứ, giữa hai đầu lông mày là khí lạnh vờn quanh.
"Tần Nhất." Đây là lần đầu tiên Vân Hoán gọi cả tên Tần Nhất.
Tần Nhất ngẩng đầu, mắt phượng lãnh đạm chạm vào đôi mắt đào hoa của Vân Hoán, quật cường dưới đáy mắt cô khiến đầu Vân Hoán có chút đau.
Anh bất đắc dĩ cúi người, đôi môi mỏng kề sát vào vành tai Tần Nhất, tất cả trách cứ cùng lo lắng sợ hãi cuối cùng đều hóa thành một tiếng thở dài: "Thất Thất, lần sau đừng quên dẫn anh theo."
Anh không thích tiểu gia hỏa chuyện gì cũng đều tự mình gánh, đá anh ra khỏi kế hoạch của cô.
Đây thật ra cũng là mâu thuẫn giữa Tần Nhất và Vân Hoán. Tần Nhất quật cường độc lập, Vân Hoán nội liễm băng lãnh. Hai người ai cũng không nói, khiến cho đôi bên không nhìn thấy được chân tình của nhau.
Thế nhưng, Đế thiếu vung tay lên là Kinh Đô rung chuyển, cuối cùng vẫn quyết định nhượng bộ. Tiểu gia hỏa không nói, vậy thì để anh đến, hết thảy cứ giao cho anh, tiểu gia hỏa của anh chỉ cần vui vẻ hạnh phúc là tốt lắm rồi.
Tần Nhất đột nhiên cảm giác sống mũi chua xót. Cô sống hai đời, gặp qua Vân Hoán băng lãnh như thần trì, cũng đã gặp qua Vân Hoán bá khí như đế vương. Nhưng bất luận là cái nào, Vân Hoán không thể nghi ngờ là vô cùng kiêu ngạo. Anh cao ngạo lãnh diễm, không nên cúi đầu trước bất kỳ ai, chỉ có người khác ngửa mặt ngước nhìn anh.
Thế nhưng Vân Hoán như vậy, lại hết lần này tới lần khác buông xuống tự tôn và kiêu ngạo của bản thân, cúi đầu với cô.
Tần Nhất mím mím cánh môi, bỗng nhiên nghiêng đầu hôn lên khóe miệng Vân Hoán, trên mặt vẫn vân đạm phong khinh như cũ: "Em đã biết, chỉ là có chút chưa quen, em sẽ cố gắng thích ứng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.