Sau đó Vân Hoán phát hiện, dục hỏa anh vừa mới đè xuống lại bốc cháy lên.
Vương Tán Đình sống lại đối với Tần Nhất vẫn có chút ảnh hưởng, hiện tại Vân Hoán ở bên cạnh cô, Tần Nhất tháo xuống tất cả sự kiên cường, vùi sâu vào ngực anh ngủ thiếp đi.
Vân Hoán nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tần Nhất, bất đắc dĩ thở dài, thương tiếc hôn lên trán cô, giọng nói dịu dàng: "Ngủ ngon, Thất Thất."
Một đêm mộng đẹp, không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Đồng hồ sinh học của Tần Nhất rất chuẩn, mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là đôi mắt đào hoa say lòng người của Vân Hoán: "Thất Thất, chào buổi sáng."
Tần Nhất còn chưa kịp đáp lời, đã đón nhận nụ hôn chào buổi sáng nhiệt tình của Vân Hoán. Đợi đến khi Vân Hoán buông Tần Nhất ra, hai mắt cô đã có chút mơ màng mê ly, khiến anh nhịn không được lại muốn hôn cô.
"Khụ khụ, sắc trời không còn sớm nữa, Bảo Bảo, nên rời giường rồi." Giọng nói du dương của Tần Hàn Vũ vang lên.
Tần Nhất đang chìm trong ý loạn tình mê đột nhiên thanh tỉnh, cô đẩy người đang đè trên người mình ra, cũng không biết là vì vừa tỉnh dậy hay là vì điều gì khác, trong giọng nói xen lẫn vài tia khàn khàn: "Vân Hoán."
Cô chỉ gọi tên của anh, nhưng người bên trên lập tức liền dừng lại, chôn đầu vào cần cổ cô thở gấp. Cô có thể cảm giác được toàn thân anh nóng bỏng, còn có vật cứng rắn đang đè trên bụng cô.
Dù là Tần Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382193/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.