Thanh âm của tiểu Mai hoa lại vang lên: "Vâng, chủ nhân, là ta."
Trong giọng nói của tiểu Mai hoa xen lẫn cả sự vui vẻ, có lẽ là do lâu lâu không nhìn thấy Tần Nhất. Tuy nhân loại này từng hố nó, nhưng nếu như không phải cô, nó cũng sẽ không nhanh như vậy đã có linh trí.
Cho nên, nó vẫn rất chân chó coi Tần Nhất như chủ nhân của mình.
"Em nói bột phấn vàng vàng này không có độc?" Trong lòng Tần Nhất vui vẻ, bởi vì tiểu Mai hoa đã tỉnh lại.
"Vâng, không có độc, tiểu Mai hoa cảm nhận được." Tiểu Mai hoa là thực vật biến dị, nó đối với tự nhiên có cảm ứng bẩm sinh.
Nghe tiểu Mai hoa xác nhận không có độc, trong lòng Tần Nhất thở phào một hơi, cô nhìn Vân Hoán nói: "Thứ này không có độc, mọi người rửa sạch một chút là được."
Đợi nhóm người Vân Hoán xử lý xong đã là giữa trưa, tóc trên trán Vân Hoán có hơi ẩm ướt, nhìn vô cùng cấm dục chọc người. Nếu là trước đó, có khả năng anh sẽ trêu chọc tiểu gia hỏa của anh một chút, nhưng bây giờ anh biết tâm trạng của Tần Nhất không tốt lắm.
Vân Hoán nhẹ nhàng ôm lấy Tần Nhất: "Thất Thất, không có chuyện gì."
Giữa đầu lông mày Tần Nhất mang theo cảm xúc hờ hững, cô đã đặt được Vương Tán Đình xuống rồi. Trước đây, trừ bỏ hận ý với Vương Tán Đình, cô vẫn còn mấy phần tình nghĩa. Dù sao bà ta cũng từng là mẹ của cô trong mười sáu năm, nhưng bây giờ, cô đối bà ta chỉ còn lại hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382189/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.