Giọng nói của Trần Á Bình cũng không thấp, lúc Vân Hoán nắm tay Tần Nhất đi tới, vừa vặn nghe được một câu củng kia, mặt anh trong nháy mắt liền đen lại.
Tần Nhất rút tay mình về, lông mày xinh đẹp hơi nhướn lên: "Hóa ra bản thân bị củng rồi, có phải em nên suy nghĩ lại một chút không?"
Vân Hoán mặt càng đen, trực tiếp kéo Tần Nhất lại gần, hung hăng hôn một cái lên cánh môi đỏ mọng của cô, trong giọng nói mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi: "Em dám."
Thấy Trần Á Bình vẫn còn đang líu lo không ngừng, Vân Hoán mặt lạnh lên tiếng nói với Lâm Thanh: "Hồ Ly, xem ra cậu rất nhàn rỗi, đã vậy thì chút nữa đi gϊếŧ một trăm bán thú nhân về đây, đúng lúc dạo này cậu cũng mập lên không ít."
Thanh âm của Vân Hoán đột nhiên vang lên, mọi người vốn đang thảo luận say sưa, lập tức ngậm chặt miệng. Mẹ ơi, lão đại/Vân Hoán xuống lúc nào thế, sao bọn họ lại không biết?
Lâm Thanh vẻ mặt đau khổ, vì cái lông gì mà mỗi lần đều là anh ta trúng đạn? Anh ta hiện tại cuối cùng cũng hiểu ra rồi, tất cả mọi người đều đang tính kế anh ta. Loại chuyện này mỗi lần đều gọi anh ta đi làm, đáng thương thay, mỗi lần anh ta đều phá hư chuyện tốt của lão Đại.
Lời là vợ anh ta nói, thế nhưng trừng phạt này tự nhiên là do anh ta đến gánh chịu.
Không vui do bị quấy rầy của Vân Hoán rốt cuộc tản đi mấy phần. Khóe miệng Lâm Bạch giật một cái, anh dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382161/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.