Trên gạch men sứ trắng sáng nhuộm đầy máu và óc, nhìn cực kỳ buồn nôn.
Tần Nhất chán ghét vẩy vẩy tay, mùi vị và chất lỏng dinh dính trên tay khiến người có bệnh thích sạch sẽ như Tần Nhất không chịu được, cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Vân Hoán cởϊ áσ ra, sau đó ôn nhu lau sạch tay cho Tần Nhất.
Vân Hoán có chút gầy, nhưng không phải loại gầy như cây xào, mà là gầy đẹp, gầy tiêu chuẩn, gầy có da có thịt. Làn da anh rất trắng, nhưng mỗi một cơ bắp cùng đường cong trên người đều vừa đúng, ưu nhã lại mang theo lực, làm cho người ta mê muội không thôi.
Vai rộng hẹp eo, mỗi một chỗ đều rất hoàn mỹ, so với dáng người của người mẫu nam còn tốt hơn.
Bức tranh mỹ nam đẹp như vậy ở ngay trước mắt, thế nhưng Tần Nhất lại không có bất kỳ cảm giác gì. Cô từ trong không gian lấy ra một cái áo nam, tiện tay ném cho Vân Hoán: "Anh không cần phải như thế, tôi có không gian."
Tần Nhất xoay người đi không nhìn Vân Hoán, khóe miệng lại ức chế không được có chút nhếch lên, đáy mắt chợt lên tia sáng. Hừ, con hàng này quả nhiên là một chút cơ hội nhỏ nhoi cũng không buông tha, bắt được cơ hội liền dụ dỗ cô.
Vân Hoán bất đắc dĩ mặc áo vào, sao lại thế nhỉ, không phải nói thỉnh thoảng cởϊ áσ khoe dáng người sẽ hấp dẫn được sự chú ý của con gái sao? Tại sao tiểu gia hỏa của anh lại không có bất kỳ phản ứng gì?
Tần Nhất nhìn thi thể đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382155/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.