"Có một người thần bí tới tìm cha tôi, nói là có thể giúp ông. Tôi nhớ, tôi nhớ cha tôi gọi người kia là tiến sĩ gì đó." Vương Kháng Đinh nói hết những gì mình biết, cô ta sợ, cô ta chưa muốn chết.
Trong lòng Tần Nhất run lên, một cái tên chôn sâu dưới đáy lòng đột nhiên bật ra: "Tiến sĩ Lâm."
Vương Kháng Đinh vội vàng gật đầu: "Đúng, đúng là cái tên này, tôi nghe cha tôi gọi người kia như vậy."
Khóe miệng Tần Nhất nhếch lên nụ cười nhạt, mắt phượng sáng rực, hóa ra là ở thành Hồng Nguyệt. Nếu cô đoán không nhầm, tiến sĩ Lâm hẳn là đang tìm kiếm vật thí nghiệm, sợ là những tinh anh đến thành Hồng lần này đều là mục tiêu của anh ta.
Lưỡi đao trên tay Tần Nhất nhấn một cái xuống cổ Vương Kháng Đinh: "Vương Giang chuẩn bị mấy giờ hành động?"
Vương Kháng Đinh sợ Tần Nhất hạ đao thật, vội nói: "Ngay hôm nay, thời gian cụ thể cha không nói cho tôi biết."
Cô ta hiện tại vô cùng hối hận, sớm biết vậy cô ta sẽ không hiếu kỳ tới rừng rậm quái quỷ này. Giờ thì tốt rồi, bị người bắt giữ, điều quan trọng nhất là nơi này không có ai khác cả, cũng có nghĩa là không ai có thể cứu cô ta.
Tần Nhất hừ lạnh một tiếng, băng nhận trong tay xoẹt một cái, máu tươi vương vãi đầy đất, nương theo tiếng kêu chói tai của thiếu niên, Vương Kháng Đinh gục xuống, chết không nhắm mắt.
Có lẽ cô ta cũng không nghĩ tới, cô ta thế mà cứ như vậy chết đi, chết trên tay một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382147/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.