Chương trước
Chương sau
Ra thành Hồng Nguyệt, Tần Nhất cả người nhẹ nhõm, Tần Hàn Vũ ở chỗ này, Tần Miễn chắc cũng sẽ đến đây. Cô không muốn gặp mặt bọn họ, cho nên rời đi là tốt nhất.
Tuy cô đối với bán thú nhân chi tranh cảm thấy rất hứng thú, nhưng chỉ là thú hạch của bán thú nhân cấp chín mà thôi, cô cũng không phải nhất định có.
Người trông coi cửa thành vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tần Nhất, tiểu tử này thật không có kiến thức, tranh bán thú nhân rất nhanh sắp bắt đầu. Căn cứ trưởng các nơi ai không vội vàng chạy tới, thế mà còn có người muốn đi ra ngoài, đúng là không có kiến thức.
Tần Nhất cũng không giận, tâm tình tốt đi về phía cánh rừng ngoài thành Hồng Nguyệt. Cô còn nhớ ngày đó bán thú nhân đuổi theo cô đuổi tới muốn mạng, lúc ấy dị năng bị ức chế, căn bản không vào được không gian.
Nhưng bây giờ không giống, chỉ cần gặp nguy hiểm cô liền có thể trốn vào bên trong không gian, cho nên trong rừng nhiều thú hạch như vậy, làm sao cô lại không muốn.
Tịch nằm trên vai trái Tần Nhất, nhìn khóe miệng cô nhếch lên, trong lòng không hiểu sao cũng cảm thấy vui vẻ. Nó liếm liếm móng vuốt nhỏ, nó yêu thích dáng vẻ hiện tại của chủ nhân, chứ không phải bộ dáng âm u đầy tử khí trước đó.
Tần Nhất ôm tiểu Linh Hồ trong ngực đi đến trước lối vào rừng rậm, cùng lúc đó, bán thú nhân đang kiếm ăn bốn phía trong rừng theo bản năng cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Nửa tháng sau, Tần Nhất lấy ra thú hạch từ trong thân thể con bán thú nhân cuối cùng. Cô duỗi cái lưng mỏi nhừ, mắt phượng lười biếng nheo lại: "Ài, đây là viên cuối cùng rồi."
Nửa tháng nay, bán thú nhân trong rừng đều chết thảm dưới độc thủ của Tần Nhất. Hiện tại, rừng rậm này một con bán thú nhân cũng không có. Nhưng Tần Nhất vẫn có chút ưu sầu, ngay cả khi gϊếŧ nhiều như vậy thì túi bên hông cô cũng không phồng lên được bao nhiêu.
Cô muốn rời đi nơi này, một là vì nơi này đã không còn bán thú nhân, hai là vì Tiểu Lam sắp tỉnh lại. Mấy ngày nay lam quang xung quanh thân thể nó càng phát ra ảm đạm, Tịch nói cho cô đây là điềm báo trước Tiểu Lam sắp độ kiếp.
Tiểu Linh Hồ cọ cọ tay Tần Nhất, khóe miệng Tần Nhất giật một cái, bất đắc dĩ rửa sạch tinh hạch sau đó đưa cho nó. Tần Nhất ôm nó, còn hai cái móng vuốt của tiểu Linh Hồ thì ôm tinh hạch gặm đến vô cùng vui sướng, nửa tháng qua nó cũng lớn hơn không ít.
"Chủ nhân, có người đến gần." Tịch nằm trên vai lên tiếng nhắc nhở.
Con ngươi Tần Nhất híp lại, sau đó bước chân khẽ chuyển, thân thủ linh hoạt leo lên trên một thân cây gần nhất, cành cây xanh um tươi tốt vừa vặn che đi thân ảnh của cô.
Chỉ chốc lát, ba bóng người xuất hiện, hai nam một nữ, thị giác của Tần Nhất minh mẫn, mặt ba người này cô đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Hàng lông mày thanh tú hơi nhướn, miệng nhếch lên một nụ cười tà, mắt phượng thanh lãnh sinh động.
Không nghĩ tới vậy mà gặp được người quen ở đây. Nữ sinh ăn mặc trang điểm lộng lẫy phía dưới, không ngừng táy máy tay chân với hai tiểu thiếu niên xinh đẹp bên cạnh không phải là người khi đó muốn bao nuôi cô, Vương Kháng Đinh sao.
Nhìn thấy Vương Kháng Đinh, Tần Nhất không tự chủ được nhớ đến cha cô ta, Vương Giang. Lại nói, cô và bọn họ còn là người quen cũ.
Mắt phượng nóng rực, tà khí dưới đáy mắt lẫm nhiên, Tịch nhìn mà rùng mình một cái. Móng vuốt nhỏ chụp lại, mặc niệm cho mấy người phía dưới vài giây. Chủ nhân càng trở nên tà mị, đại biểu cho tâm tình cô vào giờ khắc đó càng không tốt.
Nửa tháng qua, thủ đoạn chỉnh người của cô nhiều vô kể, nó đã được chứng kiến không ít rồi.
Vương Kháng Đinh vừa vặn dừng lại phía dưới gốc cây, cô ta ngồi xuống, trong giọng nói có chút oán trách: "Tố Nguyên, đây rốt cuộc là rừng rậm kiểu quái gì vậy, không phải đã nói có Zombie và bán thú nhân sao? Tại sao đi dạo nửa ngày rồi, ngay cả cái bóng cũng đều không thấy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.