Nhưng Vân Hoán chỉ chạm nhẹ một cái, cánh môi khẽ động: "Thất Thất, đừng sợ."
Câu nói này đã chôn giấu rất lâu trong lòng Vân Hoán, tại thời điểm cô khó khăn nguy hiểm nhất, anh đã không ở bên cạnh cô, nói với cô câu này.
Ánh mắt Tần Nhất lạnh lùng, cô hơi ngửa người về sau, kéo giãn khoảng cách với Vân Hoán, trong mắt phượng mang theo sự kiêu ngạo của mình: "Thả tôi đi."
Vân Hoán ôm lấy Tần Nhất, để cô ngồi lên đùi mình, thay Tần Nhất sửa lại mái tóc: "Cảm giác bây giờ thế nào, vừa rồi em hít phải thuốc, hiện tại không sử dụng được dị năng."
Tần Nhất mấp máy cánh môi, mắt phượng híp lại nguy hiểm, thuốc ức chế, cô đương nhiên biết thứ này. Đời trước Tần Kiều Kiều chính là dùng thứ thuốc này khống chế cô.
Thuốc ức chế có thể bó buộc áp đè nén dị năng trong cơ thể dị năng giả, nhưng thứ này vô cùng đắt đỏ, có thể nói tinh thạch và vật tư cũng khó mà đổi được.
Thứ vô sắc vô vị này, người bình thường khó mà phát hiện. Tại thời khắc cuối cùng, lúc chuẩn bị tiến vào không gian cô mới phát hiện ra bản thân không cách nào vào được, dị năng cũng bị kiềm chế.
Tuy không gian Hỗn Nguyên không tính là dị năng của cô, nhưng thứ thuốc này hình như cũng hữu dụng với nó.
Nhưng mà, rốt cuộc là ai hạ? Cả ngày hôm nay cô chỉ ở chung với Mộc Hiên Nhiên, chẳng lẽ là cậu ta? Nếu thật sự là cậu ta, vậy lý do là gì, rõ ràng đây là lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382127/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.