Thiếu nữ chậm rãi đi tới, hoa Bỉ Ngạn dưới chân cô nở rộ. Cô vươn cánh tay trắng nõn ra, mặt mày mỉm cười: "Tôi chính là cô, Tần Nhất. Nào, hãy đi theo tô."
Mắt phượng của Tần Nhất rét lạnh bức người: "Đi theo ngươi?"
Tay của thiếu nữ không hạ xuống, làn váy đỏ như máu bay bay: "Đúng, đi theo tôi. Chúng ta thuộc về bóng tối hắc ám, chúng ta thuộc về nhau."
Tần Nhất sững sờ, bỗng nhiên cười lên trầm thấp, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, cuộn lên một mảnh đỏ tươi.
Đôi con ngươi đỏ tươi như máu của thiếu nữ khóa chặt Tần Nhất, mắt phượng yêu diễm, nhưng Tần Nhất lại cảm thấy từng tia an tâm. Đúng vậy, cô thuộc về bóng tối hắc ám, ánh nắng mặt trời ngoài kia không thuộc về cô, cô với không tới, cầu không được.
Khóe môi thiếu nữ cong lên lộ ra nụ cười hài lòng, mắt phượng nóng rực, làn váy bay bay.
Cánh tay trắng nõn của thiếu nữ vẫn đặt trước mặt thiếu niên, Tần Nhất chậm rãi duỗi tay mình ra, nắm chặt lấy bàn tay thiếu nữ. Thiếu nữ khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên hóa thành từng tia ánh sáng đỏ, chậm rãi rót vào cơ thể Tần Nhất.
Hoa Bỉ Ngạn bay múa xung quanh bỗng nhiên mọc ra vô số dây leo màu xanh, những dây leo này giống như là có ý thức, áp sát về phía thiếu niên.
Tần Nhất chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang một mực lôi kéo cô, dường như muốn đưa cô đến nơi tối tăm nhất, vực sâu vô tận.
Thế nhưng cô lại không phản kháng, mặc kệ bọn chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382085/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.