Tần Nhất híp híp mắt phượng, cô luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, cảm giác bất an cứ một mực quanh quẩn trong lòng khiến cô không thể không sinh lòng cảnh giác.
"Tiểu Lam, cửa sau thật sự có người?" Tần Nhất hỏi.
Tiểu Lam bên trong không gian cẩn thận dùng thần thức quét qua, sau đó nói: "Nhất Nhất, cửa sau bên kia quả thực có người."
"Chỉ có một người?" Tần Nhất lại hỏi.
Tiểu Lam trả lời rất khẳng định: "Chỉ có một người."
Mắt phượng hơi híp lại, chỉ có một người sao, chẳng lẽ là cô suy nghĩ nhiều?
"Đại thúc, mời đi trước." Nghĩ nghĩ Tần Nhất thấy vẫn nên thận trọng một chút.
Con ngươi Hứa Ninh lấp lóe, sau đó chậm rãi đi lên phía trước, mang theo đám người Tần Nhất đi tìm Vệ Liêu.
Đối với Vệ Liêu, Tần Nhất từ sớm đã phát hiện ra điểm dị thường của anh ta. Trong một cái trại đầy thổ phỉ, ánh mắt của người thanh niên này quá sạch sẽ, cô thường xuyên còn phát hiện anh ta dùng một loại ánh mắt thương tiếc cùng không đành lòng nhìn cô, lúc đó cô liền nhớ kỹ anh.
Sau đó gặp được Tần Hàn Vũ ở chỗ của Trại chủ, cô lập tức có thể khẳng định Vệ Liêu là theo chân Tần Hàn Vũ tới. Người thanh niên này đối cô rất tốt, tuy chỉ là mấy ngày nhưng anh lại tận lực dùng hết khả năng của mình chiếu cố cô.
Đời trước quá Thánh Mẫu, đời này cô chỉ muốn đối tốt với người đối xử tốt với mình. Vệ Liêu cho cô ấm áp, cho nên cô muốn cứu người thanh niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382051/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.