Chương trước
Chương sau
Trần Triệt lần này rất hối hận, anh ta nào biết Tần Nhất một ngụm đã gục, sờ một đôi mắt gấu mèo, Trần Triệt đau nhe răng nhếch miệng.
Vân Hoán lại nắm chặt tay Tần Nhất, không cho cô động, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Thất Thất, em say, tôi dẫn em đi nghỉ ngơi, được không?"
Tần Nhất ngây ngốc thất thần, giãy dụa hai tay, đôi môi tiên diễm ướt át bất mãn lẩm bẩm: "Soái ca, soái ca."
Vân Hoán bất đắc dĩ, nới lỏng hai tay, sau đó hai tay vòng qua nâng pp của Tần Nhất lên, bế cô như bế một đứa trẻ con, cũng mặc cho Tần Nhất giày xéo mặt anh.
"Triệt gia đã thích uống rượu như thế, Đại Bạch nhớ bồi Triệt gia cho thật tốt, mời Triệt gia uống hết toàn bộ bình rượu đế kia." Trước khi đi, Vân Hoán còn không quên Trần Triệt.
Lâm Bạch mỉm cười: "Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ, lão Đại."
Trần Triệt kêu rêи, lần này thảm rồi, đây chính là một bình rượu đế đó, toàn bộ cho vào bụng thì ngày mai đừng nghĩ tỉnh dậy được.
Căn nhà này tổng cộng có ba phòng ngủ, Vân Hoán chọn lấy một phòng rồi ôm Tần Nhất vào. Tần Nhất say rượu ngược lại rất ngoan, không khóc không nháo, chỉ là nhìn chằm chằm người ta cười ngây ngô.
Vân Hoán vắt khăn lông lau mặt cho Tần Nhất, Tần Nhất cũng không nháo, giống như là con búp bê tinh xảo, mấy sợi tóc dài quét qua lòng bàn tay Vân Hoán, có chút ngứa, mang theo cảm giác tê tê.
Vân Hoán hơi chấn động, men rượu bắt đầu đi lên, cả người có chút khô nóng, tiện tay cởi ra mấy cúc trêи áo sơ mi, xương quai xanh tinh xảo gợi cảm lộ ra, làm cho người ta điên cuồng.
Cởi áo khoác ngoài và giày cho Tần Nhất, Vân Hoán nhìn người vẫn không chịu nhắm mắt lại có chút bất đắc dĩ, anh kiên nhẫn dỗ dành Tần Nhất: "Ngoan ngoãn đi ngủ."
Tần Nhất đập đập chân xuống giường, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, đôi môi chu lên, đôi mắt phượng ướt sũng, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương, làm cho lòng người mềm nhũn, muốn đem tất cả thứ tốt đẹp nhất trêи thế gian đều cho cô.
"Nóng, đau đầu, không thoải mái." Tần Nhất nhỏ giọng lẩm bẩm, vô cùng yếu ớt.

Vân Hoán cười trầm thấp, dưới ánh đèn hơi mờ tối trong phòng lộ ra mập mờ lại mê người, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân như ẩn như hiện, giống như tiên lại giống như ma.
Anh chưa từng thấy qua bộ dạng này của Tần Nhất, mềm mại yêu kiều, khiến cho người ta càng thêm động tâm.
Động tâm, Vân Hoán sững sờ, làm sao anh lại nghĩ đến từ này? Sau khi rượu ngấm, Vân Hoán cảm thấy suy nghĩ của mình có phần mơ hồ, xoa xoa huyệt Thái Dương, anh đè xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng.
"Ngoan nào, ngủ sẽ không khó chịu nữa, mau nhắm mắt lại." Vân Hoán sờ lên trán Tần Nhất, không toát mồ hôi.
Tay Vân Hoán hơi lạnh, Tần Nhất thoải mái híp híp mắt, giống như con mèo nhỏ được chủ thương yêu vuốt ve, khiến lòng Vân Hoán mềm đến không biết phải làm sao.
"Anh hát cho tôi nghe, tôi sẽ ngủ." Con ma men nhỏ lại đưa ra yêu cầu mới.
Vân Hoán véo nhẹ lên má con ma men nhỏ phiền người, xúc cảm nhẵn mịn làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay: "Muốn nghe bài gì?"
Nếu không phải nhìn thấy vẻ mơ mơ màng màng trong đôi mắt phượng của Tần, anh sẽ cho rằng tiểu gia hỏa này đang giả vờ say.
"Ừm..." Tần Nhất nghĩ nghĩ, nhưng đầu óc đã như bột nhão, không thể nghĩ ra cái gì. Đột nhiên một từ chợt lóe lên, cô thuận theo nói ra: "Chinh phục."
Vẻ mặt Vân Hoán vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lỗ tai ửng đỏ đã bán đứng anh, làm sao tiểu gia hỏa lại muốn nghe bài hát này?
"Đổi bài khác." Vân Hoán ho khan một tiếng.
Tần Nhất say rượu nổi tính xấu, cố chấp nói: "Không, muốn nghe bài này, nếu không tôi không ngủ."
Vân Hoán nhìn thấy sự bướng bỉnh trong đôi mắt phượng sáng rực, khẽ thở dài, lại nhéo mặt Tần Nhất: "Thật thua với em, tiểu yêu tinh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.