Tần Nhất còn chưa bước vào phòng bếp, Sở Sở đã vội mở miệng: "Em trai Nhất Nhất, chị quên chưa nói với cậu, lão đại không ăn cà rốt, Đại Bạch không thích ăn hành tây, Hồ Ly rất ghét ớt xanh, cậu đừng quên nha."
Trong lòng Tần Nhất cười giễu cợt, đây là đang khoe khoang sự hiểu biết của cô ta với đám người Vân Hoán sao, đúng là nhàm chán.
Con ngươi Vân Hoán thẫm lại, đứng lên đi về phía Tần Nhất, vươn bàn tay dày rộng, dịu dàng vuốt mái tóc ngắn của Tần Nhất: "Tôi giúp em."
Kể từ lần trước Vân Hoán nấu cơm bị mọi người ngoài sáng trong tối chê bai thì vẫn luôn khổ luyện tài nghệ, hiện tại so với trước kia đã tốt hơn nhiều. Tuy vẫn khó ăn như cũ, nhưng công phu thái thịt thái rau thì luyện không tệ lắm.
Trong lòng Tần Nhất ấm áp, mắt phượng sáng rỡ: "Ok, lâu rồi không cùng Hoán ca nấu cơm."
Sau khi Vân Hoán và Tần Nhất bước vào phòng bếp, Sở Sở suýt chút nữa đã cắn nát môi. Đáng ghét, cô ta có thể khẳng định Tần Nhất là cố ý, nếu không tiếng "Hoán ca" vừa rồi làm gì phải gọi lớn tiếng như vậy.
Vẻ mặt Sở Sở có chút âm trầm, Trần Triệt luôn chú ý hành động của mấy người họ, biến hóa của Sở Sở sao có thể tránh thoát khỏi con mắt của lão hồ ly anh. Chậc chậc chậc, lần này thế nhưng có trò hay để xem.
Tần Hàn Vũ cười ưu nhã, thế nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt, đôi mắt phượng tương tự Tần Nhất lạnh đến thấu xương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382039/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.