Ngụy Phong lau lau nước mắt, sau khi khóc một trận ngược lại tỉnh táo lên. Thật ra kết quả này bọn họ đã sớm dự liệu trước, chỉ là vẫn luôn ôm một tia may mắn mà thôi.
"Không cần nói xin lỗi, không phải là lỗi của các cậu, đây đều là mệnh." Ngụy Phong đỏ mắt.
Tần Nhất mấp máy môi: "Bây giờ không phải lúc nói những lời này, mấy người lên nhanh chóng rời đi. Đám người kia muốn tới bắt chúng tôi, nơi này khẳng định không an toàn, tìm căn cứ sống cho thật tốt."
Đối với những người đàn ông này, lòng Tần Nhất có kính nể. Rõ ràng có thể rời đi, thế nhưng bọn họ vì vợ con mình mà ở lại chỗ này thời gian dài như vậy, dù chỉ ôm một chút xíu hi vọng, cũng muốn thủ hộ lấy vợ con mình. Phần tình cảm rất chân thành tha thiết, cho nên cô mới lên tiếng nhắc nhở.
Ngụy Phong nhẹ gật đầu, chỉ về phía bắc nói: "Các cậu đi về bên đó, ở đấy có một căn nhà nhỏ bị rừng cây cản trở, bọn hắn sẽ không nhìn thấy. Các cậu có thể nghỉ ngơi ở nơi đó một đêm, ngày mai lại đi."
Ngụy Phong dừng một chút: "Không cần lo lắng cho chúng tôi, chúng tôi lập tức đi thu dọn đồ đạc rời đi."
"Được, cảm ơn." Tần Nhất gật đầu đồng ý, bây giờ bọn họ cũng có phần mệt mỏi rã rời, miễn cưỡng đi đường cũng không đi được bao lâu. Nhưng quan trọng nhất vẫn là phải nhổ cỏ tận gốc, Hứa Ninh nhất định sẽ ra ngoài tìm bọn họ.
Nhân từ với kẻ địch chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382037/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.