Lúc này Sở Sở hoàn toàn quên Tần Nhất là vì cô ta mới đến Thanh Phong trại, cũng quên sự vui mừng của đám Lâm Bạch khi họ gặp được cô ta.
Sở Sở đè xuống ghen tị dưới đáy mắt, trêи khuôn mặt tinh xảo bày ra nụ cười: "Em trai Nhất Nhất, trước đó chị không biết là em ngụy trang tiến vào cứu chị, có chỗ nào không tốt, chị ở chỗ này xin lỗi em."
Sở Sở dám chắc Tần Nhất không biết người ném mình vào mật thất là cô ta, hiện tại uy hϊế͙p͙ duy nhất của Tần Nhất với cô ta chỉ là biết cô ta từng thích Lâm Minh.
Nhưng đây cũng không phải vấn đề gì đáng nói, cô ta tin tưởng đám người Vân Hoán nhất định sẽ tin tưởng mình chứ không phải Tần Nhất, dù sao bọn họ còn có vài chục năm tình cảm sờ sờ ra đấy.
Sở Sở dựa vào cái gì, Tần Nhất đương nhiên biết. Cô giật giật cánh môi, khóe miệng hiện lên một nụ cười tà, lại giống như giễu cợt. Giờ khắc này, vẻ mặt của Tần Nhất lại giống Tần Hàn Vũ đến mấy phần.
"Ừm, làm sao tôi sẽ trách cô chứ, dù sao cô cũng không biết tôi là Nhất Nhất. Nhưng Lâm Hải quả thật đối xử với cô rất tốt, chỉ vì tôi đụng cô một cái, liền ném tôi vào mật thất cho thực vật biến dị."
Trong lòng Sở Sở mừng thầm, cô ta không nghĩ tới Tần Nhất lại cho rằng chuyện này là do Lâm Hải làm, việc này đối với cô ta mà nói thì không thể tốt hơn được nữa.
Nhưng Sở Sở vẫn làm mặt lạnh, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382023/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.