Sáng sớm, Vệ Liêu bưng một bát cháo nóng hổi đi đến gian phòng của Tần Nhất, anh ta gãi đầu, cuối cùng giơ tay gõ cửa một cái, trong giọng nói hàm chứa ý cười vui vẻ: "Kiều Kiều, em đã dậy chưa?"
Trả lời anh là một mảnh yên tĩnh, Vệ Liêu cũng không để ý, anh ta nghĩ chắc Tần Nhất vẫn còn đang ngủ, lại gõ gõ cửa, thanh âm cũng lớn hơn: "Kiều Kiều, dậy thôi."
Mười mấy phút sau, Vệ Liêu cảm thấy có chút không thích hợp. Coi như ngủ say thì cũng bị anh ta gõ cửa làm phiền, hẳn là đi lên tỉnh rồi chứ, làm sao một chút tiếng động cũng không có?
Con ngươi Vệ Liêu khẽ động, trực tiếp đá văng cửa, đập vào mắt là gian phòng ở trống rỗng.
Vệ Liêu có dự cảm không tốt, đặt bát cháo trêи tay xuống, quay người chuẩn bị đi ra ngoài thì vừa vặn đụng phải Tần Hàn Vũ đang tới.
Vệ Liêu trông thấy Tần Hàn Vũ, mắt sáng lên, cũng không quan tâm cái mũi bị đụng đau, lôi kéo Tần Hàn Vũ nói: "Hàn Vũ, cậu mau đến xem, không thấy Kiều Kiều."
Hàng lông mày Tần Hàn Vũ nhíu lại, nhìn Vệ Liêu đang hoảng hốt bối rối, an ủi: "Vệ Liêu, cậu tỉnh táo lại trước đã."
Giọng nói ôn hòa của Tần Hàn Vũ khiến cho Vệ Liêu bình tĩnh lại. Anh ta chỉ chỉ giường, giữa hai đầu lông mày hiện lên sự lo lắng: "Hàn Vũ, không thấy Kiều Kiều, buổi sáng tôi tới đã không nhìn thấy em ấy."
Tần Hàn Vũ khẽ động cái mũi, trong không khí còn lưu lại mùi thơm ngọt nhè nhẹ. Con ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/382005/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.