Vân Hoán sờ lên đầu Tần Nhất, lấy áo choàng đắp lên người cô, lại hơi đẩy cổ áo cô ra một chút cho thoáng. Cần cổ trắng nõn lộ ra, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, Vân Hoán lại thêm một hồi rung động.
Mày kiếm sắc bén hơi nhíu, mặt không đổi sắc đỡ Tần Nhất nằm xuống, đợi sau khi thiếu niên ngủ say mới rời đi.
Vì bảo đảm Tần Nhất được nghỉ ngơi tốt, bọn Lâm Thanh cố ý dựng một lều vải. Nhóm người Cao Viễn cũng ăn ý không đến quấy rầy Tần Nhất.
Ban đêm ở tận thế càng ngày càng lạnh, Vân Hoán chỉ mặc một chiếc áo len đơn bạc liền đi ra, cổ áo hình chữ V màu đen, lộ ra xương quai xanh gợi cảm của anh. Anh một tay đút túi, cô đơn lại có chút tịch mịch.
Thời điểm Lâm Bạch đi ra liền trông thấy một màn này. Trêи khuôn mặt ôn nhuận của anh hiện lên tia lo lắng, một tay cầm áo khoác choàng lên người Vân Hoán, khóe miệng chứa ý cười.
"Lão Đại, anh lại đang nhớ đến Tiểu Hiên à?"
Vân Hoán không trả lời, chỉ là tay phải không ngừng xoay bật lửa, Lâm Bạch khẽ thở dài một hơi.
"Lão Đại, chuyện hôm nay không thể trách anh, dù sao trong chúng ta cũng không ai ngờ tới Zombie dị năng lại có dị năng hệ tinh thần, Nhất Nhất bị thương không thể tránh được, anh..."
Lâm Bạch còn muốn khuyên Vân Hoán, Vân Hoán dừng động tác trêи tay lại, đột nhiên hỏi một câu.
"Đại Bạch, cậu nói xem, lúc nào thì tim sẽ đập nhanh?" Vân Hoán quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/381949/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.