Chương trước
Chương sau
Vân Hoán cũng vừa mới tắm rửa qua, mái tóc đen nhánh tùy ý xõa tung, nhìn vừa lười biếng vừa có chút chọc người.
Cổ áo ngủ màu đen kéo thấp lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết, trắng và đen tương phản mãnh liệt, mùi vị cấm ɖu͙ƈ mười phần.
Vân Hoán không nói gì, chỉ là nhìn thấy mái tóc có chút ẩm ướt của thiếu niên thì mày kiếm nhíu lại, cái khăn đang cầm trêи tay lập tức phủ lên đầu Tần Nhất, có chút dùng sức.
"Gội đầu xong sao không sấy khô?" Trong giọng nói có chút trách cứ.
Căn cứ Z hiện tại đã nối lại mạng lưới điện, chuyện này khiến bọn họ sinh hoạt thuận tiện hơn không ít.
"Quên." Tần Nhất thành thật trả lời.
Vân Hoán cũng không nói thêm gì, lau khô tóc cho Tần Nhất xong thì thu tay, nhẹ nhàng nói với Tần Nhất: "Đi ngủ đi."
Tần Nhất sau khi trở lại phòng có chút mê man, chẳng lẽ Vân Hoán cố ý ở đó đợi cô, chỉ là vì giúp cô lau khô tóc?
Hành lang, Vân Hoán tựa cửa, đợi sau khi nhìn thấy đèn gian phòng bên cạnh tắt mới quay người trở về phòng.
Buổi sáng, Tần Nhất xuống bếp chuẩn bị làm bữa ăn sáng cho mọi người, khi nhìn thấy người nào đó buộc tạp dề đang bận rộn trong phòng bếp thì vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Thanh ngáp một cái thật to, tối hôm qua anh sắp xếp tư liệu, thu dọn đến tận nửa đêm mới lên giường, giờ dậy sớm có chút buồn ngủ.

Nhưng nghĩ đến chút nữa có thể ăn bữa sáng ngon miệng của Tần Nhất thì cơn buồn ngủ lập tức bay mất tiêu. Cũng không biết Tần Nhất nấu cơm như thế nào, rõ ràng là cùng một loại đồ ăn, cùng một cách làm, đồ ăn cậu làm ra ăn cực kỳ ngon, nhưng đồ lão Đại làm ra thì...
Lâm Thanh mang theo tâm trạng vui vẻ đi xuống phòng khách. Mỗi ngày, thời điểm lúc ăn cơm luôn là thời gian anh ta cao hứng nhất. Thế nhưng khi anh ta nhìn thấy Tần Nhất đang nhàn nhã uống sữa bò với gặm bánh mì khẽ nhướn mày.
Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ hôm nay Nhất Nhất nghỉ việc à?
Lâm Thanh ném cho Tần Nhất một ánh mắt ai oán, Tần Nhất bất đắc dĩ nhún nhún vai, dùng ngón tay chỉ chỉ phòng bếp.
Cô muốn làm, nhưng người nào đó không cho cô cơ hội đấy chứ.
Lâm Thanh lập tức có một loại dự cảm không lành, anh ta chạy vội vào bếp ngó một cái. Mẹ ơi, tại sao lão Đại lại ở bên trong hả?
Lâm Thanh đang định chuồn đi thì thanh âm lạnh lẽo của Vân Hoán truyền đến: "Hồ ly, đi, gọi bọn Dừa Tử dậy, chuẩn bị ăn sáng."
Lâm Thanh không biết có phải là ảo giác của mình hay không, anh ra cảm thấy lúc lão Đại nói bữa sáng, một cơn gió lạnh âm thầm thổi qua.
***
Cốc Miêu Miêu vẻ mặt hoa si nhìn chằm chằm Vân Hoán đang suy nghĩ lựa chọn nhiệm vụ. Vân Hoán khẽ cau mày, anh không thích ánh mắt này.
"Thất Thất, em tới."
Trời ạ, thanh âm cũng thật dễ nghe.

Tần Nhất cũng biết Vân Hoán chán ghét nữ sinh dùng ánh mắt hoa si nhìn chằm chằm anh, cô tự giác đứng bên cạnh giúp anh ngăn cản tầm mắt của Cốc Miêu Miêu.
Cốc Miêu Miêu không nhìn được Vân Hoán cũng không buồn, dù sao Tần Nhất cũng là một soái ca không thua kém gì Vân Hoán, quan trọng nhất cậu còn là tiểu thịt tươi.
Cô ta nhiệt tình giới thiệu nhiệm vụ cho Tần Nhất: "Chúng tôi mỗi ngày đều sẽ có nhiệm vụ để giao phó, mà nhiệm vụ được chia thành ba mức độ: nhỏ, trung, lớn. Nhiệm vụ trung và lớn đề nghị mọi người tổ đội đi hoàn thành, nhiệm vụ càng lớn đại biểu hệ số độ khó càng cao, đương nhiên thù lao đạt được cũng càng nhiều."
Tần Nhất đương nhiên biết những điều này, giống như đội ngũ bảy người bọn họ thì có thể làm nhiệm vụ cỡ trung.
"Hai vị soái ca, dị năng giả giống như tiểu đội các anh có muốn tiếp nhận nhiệm vụ cỡ lớn hay không? Xung quanh có không ít tiểu đội nhỏ, các anh có thể tổ thành đoàn."
Cốc Miêu Miêu nháy mắt với Tần Nhất, cố gắng lộ ra nụ cười ngọt ngào nhất của mình.
Ánh mắt Tần Nhất nhàn nhạt quét qua: "Cảm ơn, nhưng không cần, chúng tôi đều nghe theo Hoán ca."
Vân Hoán nhìn lướt qua thẻ nhiệm vụ, có không ít nhiệm vụ đã được người khác tiếp nhận, còn dư lại đều là vài nhiệm vụ nguy hiểm.
Nhưng bọn họ xưa nay không sợ nguy hiểm, càng nguy hiểm thì tiềm lực của con người mới càng có cơ hội được kϊƈɦ phát.
Vân Hoán gõ xuống bàn một cái, đưa một cái thẻ trong số một đống thẻ nhiệm vụ cho Cốc Miêu Miêu: "Chúng tôi chọn cái này."
Cốc Miêu Miêu nhìn bóng lưng Vân Hoán rời đi, nhịn không được thở dài. Người đàn ông này lớn lên thật đẹp trai, nhưng lại quá tự tin, tiểu đội chỉ có bảy người mà lại lựa chọn nhiệm vụ có độ khó lớn nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.