Nhóm người Tần Nhất vừa mở cửa đi ra ngoài thì thấy một đám đông đang vây quanh trước cửa một tòa biệt thự cách tòa của bọn họ hai tòa, còn chưa đi đến nơi đã nghe thấy âm thanh tức tối của nữ sinh.
"Các người dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi, dựa vào cái gì hả?"
Con ngươi Tần Nhất khẽ động, cô đã nghe ra, đây là giọng của Chu Ngọc, hôm nay các cô vừa mới chạm mặt nhau ngoài chợ.
Đợi thấy rõ tình huống trước mắt, Tần Nhất thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, thật sự là vô xảo bất thành thư*, không nghĩ tới Tần gia lại ở ngay bên cạnh cô.
(*vô xảo bất thành thư: trúng hợp một cách kỳ lạ)
Từ xưa, chỗ có bát quái thì đều có người, mà nơi có người thì sẽ có náo nhiệt để xem, cho dù là ở tận thế thì điều này cũng không thay đổi.
Tần Hàn Mạt không nghĩ tới sẽ có nhiều người tụ tập trước cửa nhà anh ta như vậy, chuyện này khiến anh ta cảm thấy có chút mất mặt, nhưng ngẫm lại lý lẽ đều nghiêng về phía mình, không có gì phải sợ cả.
"Dựa vào cái gì, dựa vào đây là Tần gia, mà Chu Ngọc cô không phải người Tần gia chúng tôi." Tần Hàn Mạt mặt lạnh nhìn Chu Ngọc, cô ta bắt nạt Kiều Kiều, hôm nay anh ta nhất định phải đuổi cô ta đi. Tần Hàn Mạt anh không cho phép bất kỳ người nào có thể ức hϊế͙p͙ em gái anh ta.
Chu Ngọc mỉa mai nhìn mối tình đầu của cô ta, khi nhìn đến Tần Kiều Kiều ở một bên tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/381923/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.