Sáng sớm, khởi đầu của hi vọng. Nhưng sáng sớm tại tận thế vẫn như cũ, một mảnh xám xịt đầy tro bụi, khiến cho người ta không cảm nhận được ánh nắng, không cảm giác được hi vọng.
Tần Nhất im lặng nhìn Vương Ổn Ổn trầm mặc quỳ trêи mặt đất, cô thở dài, đưa tay vỗ vỗ bả vai Vương Ổn Ổn.
Cô biết cô ấy rất bi thương, thế nhưng lại không biết làm sao để an ủi cô ấy.
"Tôi biết bà ấy đã sớm không muốn tiếp tục sống nữa. Lúc ba ba ra đi, bà đã không muốn sống rồi. Cái chết đối với bà mà nói, chính là sự giải thoát."
Đôi mắt Vương Ổn Ổn đã khóc sưng đỏ, thanh âm có chút khàn khàn.
"Tần Nhất, tôi có thể tự mình đi thành phố Z, sẽ không theo làm phiền mọi người đâu."
Cô biết, tiểu đội của Tần Nhất không chứa chấp cô được. Vì cô cùng bọn họ không phải cùng một loại người. Mẹ của cô tính kế nam thần, nhưng cô lại không mang thêm tới phiền phức cho nam thần.
Tần Nhất nhàn nhạt lên tiếng: "Không có việc gì, tôi đã đáp ứng dì Vương thì sẽ không mặc kệ cô."
Mặc dù cô rất ghét người khác tính kế cô, nhưng bây giờ Vương Ổn Ổn chỉ có một thân một mình, cô không thể nào bỏ lại cô ấy một mình được.
Vương Ổn Ổn không nói gì, cô hướng phần mộ của Vương Cầm dập đầu ba cái, nhìn nơi mẹ cô yên nghỉ lần cuối cùng rồi mới theo Tần Nhất trở về.
Bọn Vân Hoán đã sớm thu thập xong, đang ở trong phòng khách chờ Tần Nhất.
Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/381905/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.