Tần Nhất rất tự giác coi toàn bộ những vật này đều là của mình, Vân Hoán ném mấy cái rương này lại cho Lâm Thanh: "Đừng quên mang về."
Lâm Thanh khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó, khổ không dám nói, yên lặng ôm mấy cái rương này.
Lâm Bạch bất đắc dĩ đỡ trán, anh trai ngốc này của anh không biết sao lại chọc tới lão Đại rồi.
Cứu được người, cũng tìm được đồ vật cô muốn, Tần Nhất chuẩn bị rời khỏi chỗ này.
Vương Ổn Ổn nhìn thoáng qua Vân Hoán: "À ờ, cái kia, trong này vẫn còn giam giữ những người trong thôn của tôi, bọn họ thế nào rồi?"
Vương Ổn Ổn luôn cảm thấy Vân Hoán thật đáng sợ, trực giác của cô luôn luôn rất chuẩn. Mặc dù giá trị nhan sắc của vị này không thua gì Tần Nhất, nhưng khi cô đứng trước mặt anh liền không dám nói chuyện.
Tựa như đang gặp mặt một vị Đế Vương cao cao tại thượng, còn cô là thần tử dưới tay anh, chỉ có thể thần phục anh.
Nếu như không có việc gì, cô thật sự không muốn nói chuyện với anh. Nhưng người trong thôn vẫn còn bị giam giữ, trong đó còn có vài người bình thường đối xử với cô rất tốt, cô không thể bỏ mặc bọn họ.
Lâm Bạch ôn hòa nhìn Vương Ổn Ổn, nho nhã lễ độ nói: "Cô không cần lo lắng, vừa rồi chúng tôi đã thả bọn họ ra, hiện tại hẳn là đã rời khỏi đây hết rồi."
Quả thực lúc Lâm Bạch giải quyết đám lâu la của Phạm lão đại đã thuận tiện thả nhóm người bị nhốt ở bên trong ra.
Mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/381899/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.