Bọn Vân Hoán không phải người thích tọc mạch chuyện của người khác, nên không có ép hỏi cô.
Tần Nhất ngước mắt nhìn tinh thạch trong tay Lâm Thanh, thản nhiên nói: "Ừm, nó có thể kϊƈɦ phát tiềm lực của người bình thường, khiến bọn họ trở thành dị năng giả, anh muốn dùng nó sao?"
Lâm Thanh thả tinh thạch lại trêи tay Tần Nhất, tà mị cười, dáng vẻ thoạt nhìn có vài phần cợt nhả: "Dùng nó? Tôi mới không cần! Mặc dù tôi rất muốn có dị năng, nhưng sẽ không dùng phương thức này để đạt được. Tôi tin tưởng, sau này nhất định tôi sẽ có dị năng."
Anh ta quả thật hâm mộ bọn lão Đại đều sở hữu dị năng, thế nhưng anh lại không hề ghen ghét. Dù sao anh ta có dự cảm, tương lai mình nhất định cũng sẽ có dị năng.
Tần Nhất cười khẽ, mắt phượng xinh đẹp như bảo thạch nhiễm lên sắc thái diễm lệ.
Người gặp qua Tần Nhất đều biết, mắt phượng chính là bộ phận xinh đẹp nhất trêи khuôn mặt cô.
Khi đôi con ngươi hiện ra lãnh ý, Tần Nhất tựa như công tử cao lãnh thanh quý bước ra từ trong bức tranh. Còn khi đôi con ngươi nhiễm lên ý cười, Tần Nhất lại giống như yêu tinh câu dẫn hồn.
Đôi mắt đào hoa thâm thúy của Vân Hoán không khống chế được càng trở nên đậm màu hơn. Anh bất động thanh sắc nhích người lại gần, che khuất Tần Nhất.
Lâm Bạch chứng kiến cảnh này trong lòng nhịn không được bật cười. Anh ta chưa từng thấy qua một mặt đáng yêu như vậy của lão Đại, ham muốn chiếm hữu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-nu-vuong-de-thieu-quy-xuong/381869/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.