Chương trước
Chương sau
Uông Nhiên thấy Dương Hạo không cứu mình, oán hận trong lòng đối với Dương Hạo cũng sâu thêm mấy phần. Hiện tại gã đã nhìn rõ, trong đội căn bản không có ai muốn giúp đỡ gã ta.
Nghĩ vậy, đối với đội ngũ của mình, gã chỉ cảm thấy tràn đầy hận ý. Gã là một dị năng giả, dựa vào cái gì phải làm trâu làm ngựa mệt gần chết vì những người bình thường này tìm kiếm vật tư, bảo vệ bọn họ an toàn?
Uông Nhiên càng nghĩ càng muốn rời khỏi đội ngũ này. Uông Nhiên gã thích hợp có một đội ngũ khác tốt hơn. Bên trong tốt nhất tất cả đều là dị năng giả, không có người bình thường vô dụng làm vướng víu tay chân.
Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu gã tựa như hạt giống, bắt đầu mọc rễ nảy mầm, cuối cùng đến một ngày biến thành đại thụ che trời.
Tần Nhất đương nhiên chú ý tới cảm xúc biến hóa trêи người Uông Nhiên, nhưng đối với loại người này cô chỉ có sự mỉa mai. Thức tỉnh được dị năng liền coi mình là độc nhất vô nhị, là có thể đi ngang ở thế giới này.
Nhưng hoàn toàn không biết, người có dị năng lại không nhất định sẽ có tiềm lực. Có vài người dốc cả cuộc đời nhưng dị năng cùng lắm chỉ miễn cưỡng đạt tới cấp ba rồi không tăng nổi nữa.
Loại tình huống này Tần Nhất đã thấy nhiều, đặc biệt là mấy năm sau tận thế. Tuy rằng khi đó số lượng dị năng giả không nhiều như người bình thường, nhưng cũng không ít. Mà dị năng giả ở thời điểm ban đầu cũng không phải là rất trân quý.
Khi đó mọi người chú trọng nhất là tiềm lực, mà tiềm lực mỗi người lại không giống nhau. Có những người thì dễ dàng thoải mái leo lên được cấp bậc cao cấp, có những người thì đau khổ giãy dụa, miễn cưỡng lắm mới đạt tới trung cấp.
Một lát sau, Vân Hoán cuối cùng cũng lên tiếng: "Thất Thất, đủ rồi, có thể dừng tay."
Lửa giận trong lòng Tần Nhất đã phát tiết được kha khá, hiện tại nghe thấy lời Vân Hoán nói liền thuận theo dừng tay.
Cô vẩy vẩy tay, không ngờ tên Uông Nhiên này da dày như vậy, tay của cô đều đã có chút đau nhức.
Nhưng tâm trạng hiện giờ của cô quả thực tốt hơn rồi.
"Thất Thất, đến đây." Vân Hoán nhíu lông mày nói.
Tần Nhất đi tới, Vân Hoán lập tức nắm lấy tay của cô. Trông thấy đôi tay trắng nõn Tần Nhất đỏ bừng, hàng lông mày đẹp nhíu lại càng sâu.

Tần Nhất cũng không nghĩ tới tay mình lại có thể đỏ như vậy, nhưng vừa mới được phát tiết một trận, tâm tình đang tốt, cô cũng không thèm để ý tới những chi tiết nhỏ này.
Vân Hoán mặt lạnh giúp Tần Nhất xoa bóp tay, cảm giác có chút khó chịu, có chút đau nhức, nhưng ở trong mắt Tần Nhất cũng không là gì cả. Dù sao bị thương so với lần này càng nghiêm trọng hơn cô đều có thể nhịn xuống, đây thật sự là tiểu vu gặp đại vu*.
(*tiểu vu gặp đại vu: người có năng lực kém gặp người có năng lực giỏi hơn; phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.)
Tần Nhất không thèm để ý nhưng không có nghĩa là Vân Hoán không thèm để ý. Mặt Vân Hoán vốn đã lạnh như tiền, hiện giờ lại càng lạnh hơn.
Tần Nhất là em trai anh nhận định, sao anh có thể để cho cậu ấy bị thương được.
Khí thế quanh người Vân Hoán toàn bộ đều hướng Uông Nhiên đè tới. Uông Nhiên vốn bị đánh cho thê thảm, hiện giờ dưới áp lực của Vân Hoán, mồ hôi lạnh liền chảy ròng ròng.
Uông Nhiên cảm thấy chân mình run lẩy bẩy, có chút đứng không vững. Thật sự là quá đáng sợ, loại áp bách này là tới từ tinh thần, là bản năng.
Vân Hoán buông tay Tần Nhất ra, "tách" một cái, một ngọn lửa hiện lên trêи tay anh. Trông ngọn lửa nho nhỏ nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Uông Nhiên thấy lãnh ý trong mắt Vân Hoán, lại nhìn đến ngọn lửa trong tay anh, vội vàng bò dậy trốn ra sau lưng Dương Hạo.
"Đội trưởng, đội trưởng, mau cứu tôi. Người này là tên điên, anh ta muốn giết tôi! Mau, mau cản anh ta lại."
Dương Hạo cũng là dị năng giả hệ hỏa, đương nhiên biết sự lợi hại của hệ hỏa. Hơn nữa anh ta nhìn ra được, Vân Hoán khống chế lửa so với anh ta thì lợi hại chuẩn xác hơn rất nhiều.
Uông Nhiên là đội viên trong đội anh ta, coi như bản thân anh ta không thích gã, nhưng dưới tình huống này, anh ta vẫn nên là người đứng ra dàn xếp. Huống chi, lần này anh ta cảm thấy là đám người Vân Hoán có lỗi.
Trước đó Uông Nhiên nói mấy lời không hay, nhưng không phải Tần Nhất đã đánh Uông Nhiên một trận tơi bời rồi sao? Mà tay Tần Nhất chỉ là bị đỏ lên, không cần thiết phải tuyệt đường sống của người ta như vậy.
Uông Nhiên cũng cảm thấy mình rất oan ức. Gã ta là bị thiếu niên kia đánh được không, hiện tại tay cậu ta chỉ là đỏ lên một chút, thế quái nào lại đổ lên người gã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.