Dạ Mặc Nhiễm đi vào doanh trại của cậu mình, kéo cậu của mình đi riêng ra một nơi nói hết về chuyện không gian, sau đó nói sẽ quyên hết toàn bộ thức ăn và đồ dùng trong không gian cho cậu. Cậu út đương nhiên rất vui vẻ, hiện tại bên ngoài tang thi đang vây quanh căn cứ, bọn họ căn bản không thể ra ngoài tìm thức ăn, trong căn cứ lại có hơn cả vạn người cần cái ăn mà kho lương đã gần như trống không, Dạ Mặc Nhiễm làm như vậy thật đúng như tặng than trong mùa tuyết. Kết quả 12 kho hàng đều được để chật ních. Dạ Mặc Nhiễm quay về nhà tiếp tục cùng Phương Cẩm cần cù làm việc trên giường, nếu như bây giờ có ai hỏi cậu, ngày mai là tận thế cậu sẽ làm gì. Câu trả lời của cậu chắc chắn là kéo Phương Cẩm lên giường lăn a lăn. Quấn quít lấy Phương Cẩm làm một lần lại một lần, cho dù là kiệt sức cũng ôm lấy anh không buông tay. Dạ Mặc Nhiễm dị thường từ tối ngày hôm đó anh đã nhận ra, nhưng anh cái gì cũng không hỏi, mặc kệ Dạ Mặc Nhiễm muốn làm cái gì anh đều sẽ cùng cậu, cậu sống thì anh sống, cậu chết thì anh đi theo cùng cậu. Dạ Mặc Nhiễm đang xoa cái thắt lưng mỏi nhừ đến không thể đứng dậy, đem toàn bộ rượu trong không gian ra để đầy trong phòng khách “Đêm nay chúng ta không say không về” ╮(╯▽╰)╭ Những người này bình thường đều là tiêu khiển bằng rượu, vào thời buổi mạt thế này đã bao lâu không được động vào thứ này, sớm đã thèm muốn chết rồi. Dạ Mặc Nhiễm thong thả nói, có thể sánh bằng lời Phương Cẩm nói, thậm chí còn chắc chắn hơn. Một đám người bắt đầu vui chơi giải trí, có lẽ cảm giác được thời gian không còn nhiều nữa nên ai cũng nhiệt tình uống rượu, cởi mở tâm hồn nói chuyện với nhau, không hề cảm thấy nỗi tuyệt vọng của tận thế, hình ảnh này thật có biết bao hài hòa. Dạ Mặc Nhiễm cười đưa đến trước mặt Phương Cẩm một ly rượu. “Túy sinh mộng ảo, em cố ý pha chế cho anh, trước kia em từng làm việc ở quán bar, Thư Vĩ lúc nào cũng ồn ào nói là muốn học pha chế, em thấy cũng mới mẻ nên nhân tiện học một chút, không nghĩ tơi sẽ có cơ hội pha cho anh uống”. Phương Cẩm nhận ly rượu chậm rãi uống hết, đầu tiên là hơi chát, sau đó là vị chua có chút ngọt, sau đó là mãnh liệt chua xót, toàn bộ đều đã uống xong trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị của rượu, lại làm cho người ta muốn uống thêm một ly nữa. giống như cà phê vậy, rõ ràng là rất đắng nhưng lại làm cho người ta phải mê muội. Dạ Mặc Nhiễm cười tự rót ly rượu cho mình liền bị Phương Cẩm cản lại, Dạ Mặc Nhiễm cười cười nói với Phương Cẩm. “Em không uống, vậy anh thay em uống, em sẽ hôn anh một cái xem như em đã uống”. Phương Cẩm một ngụm uống xong ly rượu, Dạ Mặc Nhiễm tiến lên hôn anh, hai người giống như mãnh thú dây dưa cùng nhau, Phương Cẩm ôm lấy Dạ Mặc Nhiễm chạy lên lầu, dặt Dạ Mặc Nhiễm lên giường. “Mặc kệ xảy ra chuyện gì anh vẫn sẽ cùng em”. Dạ Mặc Nhiễm gật đầu “Em biết, em biết anh sẽ luôn ở bên cạnh anh, cho nên em không sợ, một chút cũng không sợ, Cẩm, em đã nói rồi, chúng ta nhất định phải cùng nhau sống thật lâu, đã nói thì nhất định phải giữ lời”. “Ừ, nhất định giữ lời”. Dạ Mặc Nhiễm tại lúc cao trào khóc hô to tên Phương Cẩm “Cẩm, em yêu anh, rất yêu anh, dựa vào cái gì a~, anh cái gì cũng không tố bằng em, dựa vào cái gì lại làm cho me yêu anh như vậy, em sao có thể yêu anh nhiều như vậy, em sao có thể yêu anh nhiều như vậy, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì”. Dạ Mặc Nhiễm ôm lấy thắt lưng Phương Cẩm “Anh yêu em không?”. “Anh yêu em”. “Nói lại lần nữa”. “Anh yêu em”. “Nói lại lần nữa”. “Anh yêu em”. “Nói lại lần nữa”. “Anh yêu em”. Thế giới im lặng, Dạ Mặc Nhiễm nằm ở trên giường nhìn Phương Cẩm ngủ, rõ ràng gương mặt không quá tuấn tú, nhưng sao lại làm cho người ta luyến tiếc rời đi đến như vậy. thật sự rất luyến tiếc. Dạ Mặc Nhiễm cuối đầu hôn mỗi Phương Cẩm rất lâu cũng không muốn buông ra. “Anh nói xem, sao em lại luyến tiếc anh như vậy”. Nói xong Dạ Mặc Nhiễm cười, một giọt lệ dừng bên khóa môi Phương Cẩm, Dạ Mặc Nhiễm đang khóc lại đối với anh nở nụ cười “Hẹn gặp lại, Cẩm của em, em yêu anh”. Dạ Mặc Nhiễm đi rồi, trong lúc mọi người trong biệt thự còn đang ngủ say đã đi rồi, Dạ Mặc Nhiễm lái xe đến rừng cây nhỏ, ngẩn đầu lên nhìn mặt trời còn đang âm u, cảnh tượng đã từng thấy trong mộng lại lặp lại lần nữa, thành thị đổ nát, tất cả đều im lặng giống như một vùng đất chết. Nhật thực duy trì hơn mười hai tiếng cả con người và tang thi đều lâm vào ngủ say, ít hôm nữa mọi việc sẽ kết thúc, hoặc là thế giới mãi mãi chìm trong bóng tối, hoặc là thế giới được lần nữa đón anh mặt trời. Dạ Mặc Nhiễm đi vào khu rừng nhở, chung quanh đều là một màu tối tăm, không hiểu sao giờ phút này cậu lại thấy thật bình tĩnh. Dạ Mặc Nhiễm đi từng bước vào nơi sâu nhất của hắc ám, không có sợ hãi cũng không có không cam lòng, cậu bình tĩnh đến không có một tia biểu tình, mọi thứ đều giống như trong mộng vậy chỉ khác là giờ phút này cậu rất kiên định. Nếu như lần này cậu không thay đổi được gì thì Phương Cẩm sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa, cậu cũng sẽ không sống một mình. Cho dù không biết kết cục là gì, nhưng vì Phương Cẩm cậu bằng lòng chết thêm một lần nữa. Thế giới ngày càng rơi vào đêm tối, Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy mình như đang từng bước đi vào địa ngục, ở chỗ sâu nhất trong rừng cây bỗng nhiên xuất hiện một cái cửa, Dạ Mặc Nhiễm đứng ở cửa quay đầu lại nhìn về phía sau. Cầu đang nhìn về nơi xa xa, nơi mà cả mắt cậu cũng không thể nhìn thấy, cậu biết Phương Cẩm vẫn luôn ở bên cạnh cậu, trên mặt lộ ra một nụ cười thản nhiên, cậu chậm rãi đi vào cửa không oán không hối. Ở một biệt thự cách đó rất xa nơi Phương Cẩm đang ngủ say khóe mắt anh có giọt lệ đang lặng lẽ chảy xuống. Cửa vào sau khi bị phong bế, hắc ám chậm rãi tán đi, trái đất lần nữa lại được ánh mặt trời chiếu sáng. Thực vật lần nữa lại sinh sôi nảy nở, chim chóc bay lượn, thậm chí trong rừng còn có một chú thỏ xám tung tăng chạy nhảy. Mọi người bắt đầu một ngày sinh hoạt làm việc, một số thành phần trí thức đã bước vào thang máy, một số vẫn còn chạy theo xe buýt, bên đường quán cà phê hương thơm tỏa ra thoang thoảng làm người ta thật muốn uống một ngụm. Bên ngoài trường học trẻ em đi học đông đúc. Trong chợ kẻ bán người mua thanh âm cò kè mặc cả vang lên không dứt. Tất cả đều được trở về quỹ đạo ban đầu. ___ta là dấu gạch báo hết 1 chương___ Ngạn Ngạn: Thỉnh mọi người tìm bắt kẻ đã chê kết cục của ta không tốt, người đó rõ ràng vẫn chưa xem hết kết cục, Dạ Mặc Nhiễm tuy có dị năng rất mạnh nhưng cũng không làm ra chuyện gì kinh thế hãi tục, có lẽ mọi người sẽ cho là như vậy quá lãng phí, nhưng ta thích một Dạ Mặc Nhiễm như vậy, luôn ích kỷ và chỉ sống vì Phương Cẩm, từ sau khi trọng sinh mọi việc làm của Dạ Mặc Nhiễm đều vì Phương Cẩm, tình yêu của bọn họ cũng bắt đầu từ đây, ta sẽ nhanh viết kết thúc, thỉnh chờ _________ Ngẫu Hồ bệnh goy *nhún vai*…tiến trình sẽ khá chậm thỉnh tha thứ Hồ …*cắn khăn*
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]