Phương Cẩm chậm rãi cầm đũa, Dạ Mặc Nhiễm lúc này mới cười tiếp tục ăn “Tôi thích ăn ở đây, mẹ tôi lúc trước rất thích món ăn ở đây, hơn nữa ăn ở trong đây cũng không cần phải lo lắng hay chú ý hình tượng gì, không có nhiều lễ nghi rườm rà như ở những nơi khác, càng không cần lo lắng xem động tác ăn của mình có tao nhã hay không”.╮(╯_╰)╭
Dạ Mặc Nhiễm lại nhớ tới cái gọi là lễ nghi của những người nổi tiếng trong giới thượng lưu, cố gắng làm hoàn mỹ những lễ nghi khuôn phép, nhưng mà loại cố ý làm ra này chỉ càng khiến cho người ta trở nên xấu hơn mà thôi, hoàn toàn không có chút gì gọi là khí chất cao quý. Các loại hành vi này làm Dạ Mặc Nhiễm bất giác cười ra tiếng, Phương Cẩm cảm thấy kỳ quái nhìn cậu một cái. Dạ Mặc Nhiễm cười đưa một chén khác cho Phương Cẩm.
“Không ăn hết nhốt anh lại đây luôn”. ╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm uống hết cả nước súp, nhìn nhìn Dạ Mặc Nhiễm lại tiếp tục ăn bát thứ hai, Dạ Mặc Nhiễm vui vẻ nhìn anh ăn, lúc Phương Cẩm ăn còn một ít điện thoại của Dạ Mặc Nhiễm vang lên, Dạ Mặc Nhiễm nhìn vào điện thoại, Phương Cẩm liền phát hiện tâm trạng của Dạ Mặc Nhiễm lại tuột xuống. Dạ Mặc Nhiễm tắt điện thoại.
“Anh cứ ăn từ từ, tôi về trước”.
Nói xong cầm lấy túi xách xoay người bước đi, Phương Cẩm ngồi ở nơi đó suốt cả buổi vẫn không nỡ ăn miếng cúi cùng trong bát, ngồi nữa ngày, Phương Cẩm lấy chiếc đũa khi nãy Dạ Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-nga-dich-bang-son-tinh-nhan/1340471/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.