Dạ Mặc Nhiễm nhân lúc mọi người còn bối rồi liền giả vờ đưa tay vào trong bao để lấy đồ trong không gian ra, Phương Cẩm kiểm tra cái trán bị thương của Dạ Mặc Nhiễm, anh cẩn thận rửa sạch, sau khi dán xong băng dính mới nhẹ nhàng thở ra
“Có ai bị thương do dây leo tạo ra hay không?”.
Trên người mỗi người ở đây đều bị thương, lớn có mà nhỏ cũng có, Kha Địch Ân cảm thấy kỳ quái vì sao Lan Dương lại hỏi như vậy “Có chuyện gì sao? Những dây leo kia rốt cục là cái gì vậy?”.
Lan Dương ánh mắt ám trầm “Tôi có một người đồng đội trên người có vết thương, sau khi bị dây leo kia quấn lấy không lâu…đã bị…”
“Ăn”
Tiểu Võ nói tiếp câu nói còn dở dang của Lan Dương “Mọi người tự lo tốt cho bản thân, nếu vết thương bị dây leo đụng phải chúng sẽ chui vào trong da, sau đó từ từ quấn lấy nội tạng, cuối cùng sẽ bị đau chết”.
Dạ Mặc Nhiễm bị ngã, đầu óc còn có chút choáng váng, nhưng khi nhớ lại cái chết của Tào Bân liền ngồi dậy kiểm tra xem trên người Phương Cẩm có bị thương hay không. Nhìn thấy lưng của Phương Cẩm bị trầy một mảng lớn, ngón tay nhịn không được mà phát run
“Tiểu Nhiễm, anh không sao, dây leo chưa đụng tới anh, nhanh cho anh kiểm tra chân cho em”.
Dạ Mặc Nhiễm ngồi im mặc cho anh kiểm tra, cậu biết nếu anh không tự kiểm tra sẽ không yên tâm. Ngoại trừ lúc ngã xe bị đụng vào đầu, thì trên người cậu cũng không có vết thương nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-nga-dich-bang-son-tinh-nhan/1340443/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.