Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy dễ chịu hơn một chút liền muốn động đậy thân thể ý đồ muốn đi xuống một chút nữa. Phương Cẩm ngăn lại động tác của cậu “Đừng động đậy, kiên nhẫn một chút, từ từ đi ra”.
Dạ Mặc Nhiễm cảm nhận được Phương Cẩm đang rời khỏi liền ngan lại vai anh, nghiêm mặt lắc lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, nhìn anh dùng khẩu hình nói “Tiếp tục…em có thể”.
Phương Cẩm cau mày quyết định không tiếp tục việc này nữa “Không được Tiểu Nhiễm…để anh đi ra”.
Dạ Mặc Nhiễm thực sự là lần đầu tiên thấy được mình đưa đến tận cửa mời người ta nhận mà người ta còn không nhận, Dạ Mặc Nhiễm trừng mắt liếc anh một cái, không thèm nghe lời của anh, liền cố dụng lực mà ngồi xuống. Phương Cẩm phải dùng chút lực để ngăn thắt lưng của Dạ Mặc Nhiễm tiếp tục đi xuống. Phương Cẩm cũng không còn dám làm trái ý của cậu nữa, sợ Dạ Mặc Nhiễm nhất thời nổi lên tính tình lại làm thêm hành động nguy hiểm nữa. ~(‾▿‾~)
“Chết tiệt…kêu em đừng nhúc nhích…anh đến”.
Phương Cẩm cẩn thận che chở Dạ Mặc Nhiễm để thay đổi tư thế một chút, đối với lần đầu tiên nằm có vẻ tốt hơn. Phương Cẩm lại sợ Dạ Mặc Nhiễm không thoải mái liền lấy gối đầu kê dưới thắt lưng của cậu. Những động tác liên tiếp này lại làm cho nơi gắn gượng của Phương Cẩm lại trướng lớn thêm vài phần.
Phương Cẩm nhẫn nại thực sự rất vất vả, không thể dừng lại, cũng không thể vì dục vọng của chính mình làm làm chuyện xằng bậy. Mồ hôi từ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-nga-dich-bang-son-tinh-nhan/1340427/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.