Ngày thứ năm, những dây leo quấn quanh Dạ Mặc Nhiễm mới dần dần lui đi. Quần áo của Dạ Mặc Nhiễm không biết đã biến mất từ khi nào. Dạ Mặc Nhiễm cả người trần trụi chậm rãi mở mắt lại sau khi những dây leo rút đi, giữa trán hiện lên một ấn ký hình đóa sen như ẩn như hiện phát ra ánh sáng nhẹ, đóa hoa này tương tự như đóa hoa trên thân thể của Dạ Mặc Nhiễm.
Từ đáy hồ đi lên ngồi trên bãi cỏ, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong hồ nước nhất thời sửng sốt. Hơi nước trên thân thể từng chút bốc hơi làm Dạ Mặc Nhiễm lạnh run, lúc này mới nhớ ra là cậu phải mặc quần áo. Đi đến tủ quần áo nhìn bản thân mình trước gương, Dạ Mặc Nhiễm thấy những thay đổi của bản thân làm cậu nhất thời cảm thấy mê mang. Đóa hoa ở giữa trán tự phát sáng, sắc mặt không còn mang vẻ tái nhợt vì bệnh nữa, càng mang thêm một loại thánh khiết thuần túy. Môi thản nhiên lộ ra sắc hồng, màu da xinh đẹp trang nhã mang theo một loại du hoặc nói không nên lời. Hình xăm nụ hoa đang hé nở của cậu nay đã nở rộ màu tím như sương mù kéo dài đến dưới rốn, hòa cùng màu trắng của làn da phụ trợ tô điểm cho nhau, xinh đẹp như cây anh đào lại mị hoặc như cây anh túc.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn người trong gương cảm thấy bản thân tồn tại giống như yêu nghiệt ở giữa nhân gian. Nâng lên những ngón tay trắng trong thuần khiết. Ngưng kết dị năng trong tay, không còn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-nga-dich-bang-son-tinh-nhan/1340425/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.