Khi Dạ Mặc Nhiễm tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên một bờ biển. Động đậy một chút liền cảm giác như xương cốt toàn thân bị chặt đứt, đau đớn không thở nổi.
Gian nan đứng dậy mới phát hiện, toàn bộ bờ biển ngoại trừ chính mình ra thì không có bất cứ thứ gì, ngay cả một mảnh vỡ của du thuyền cũng không có.
Chậm rãi cố nhớ lại những gì đã xảy ra, hắn thật nghĩ không ra Phương Cẩm có thoát hiểm được hoặc có khả năng trôi dạt tới một nơi khác hay không.
Thở dài tiến vào không gian, ngâm người trong hồ nước thật lâu, đau đớn đã sớm giảm bớt không ít, xem ra một cú kia quả thực không nhẹ.
May mắn chính mình đúng lúc ôm lấy Phương Cẩm, nếu không… thật không dám nghĩ lần này anh ấy có chống đỡ được không.
Tĩnh dưỡng trong không gian khoảng một ngày, Dạ Mặc Nhiễm không tính để chậm trễ thêm nữa, phải mau chóng tìm được Phương Cẩm hoặc là đến khu căn cứ ở thành phố T.
Dạ Mặc Nhiễm thay một chiếc áo T-shirt nàu trắng kết hợp với quần đùi màu sắc đơn giản, kiểu dáng hưu nhàn. Chân mang đôi giày thể thao màu đen cùng màu với dây chuyền có mặt ngọc thạch xanh thẫm trên cổ, trên lưng lại thêm ba lô màu đen có khóa, tổng thể càng làm tăng thêm vẻ trẻ trung đầy sức sống của cậu dưới ánh mặt trời.
Đi khỏi bãi biển chính là một rừng cây, nơi này nếu không phải là một đảo hoang thì cũng là một ngọn núi ở vùng nông thôn.
Ánh nắng giữa trưa hè phi thường gay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-mat-the-chi-nga-dich-bang-son-tinh-nhan/1340404/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.